Giang Yển nhướn mày, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, dò xét gương mặt đang nở nụ rạng rỡ của tôi.
Sau đó, ấy cúi đầu chiếc bánh tinh xảo trong tay tôi.
Anh ấy còn chưa có phản ứng gì thì Tống Trì đã lao tới túm chặt cánh tay tôi, lực mạnh đến mức tôi suýt ngã nhào xuống đất.
Chiếc bánh trong tay cũng chao đảo, tưởng chừng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Đường Tuế Tuế, lại đang giở trò gì nữa đây?!” Tống Trì gào lên, ánh mắt bừng bừng cơn giận như thiêu như đốt. “Cô nghĩ dùng cách quyến rũ đàn ông khác thì sẽ khiến tôi ghen à? Cô chỉ tôi thấy càng hạ tiện hơn thôi!”
“Buông tôi ra!” Tôi vùng mạnh, hất tay Tống Trì ra.
Anh ta trừng mắt tôi, không tin nổi tôi dám phản kháng mình.
Suốt bốn năm chinh phục ta, tôi chưa từng một lần chống lại Tống Trì.
“Tống Trì, tôi rồi, chúng ta đã kết thúc.” Tôi ta, rõ từng chữ. “Bây giờ, tôi muốn theo đuổi Giang Yển.”
Lời vừa thốt ra, cả căn phòng xôn xao.
Trong mắt mọi người, dù bị Tống Trì vứt bỏ bao nhiêu lần, tổn thương thế nào tôi cũng không thể nào ngừng ta chứ đừng là chuyển sang bất kỳ người đàn ông nào khác.
“Đường Tuế Tuế, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi.” Tống Trì gằn từng tiếng, giọng đầy chán ghét.
Anh ta chắc mẩm tôi đang dùng cách này để thu hút sự ý của ta.
Thì bởi ta biết tôi là người chinh phục, ngoài việc theo đuổi ta ra thì không thể có bất kỳ lựa chọn nào khác.
“Tôi nhắc lại lần nữa, chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi thích Giang Yển và giờ tôi muốn theo đuổi ấy.” Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, giọng tôi lạnh dần. “Làm ơn tránh đường.”
“Đường Tuế Tuế, tôi cho một cơ hội cuối cùng. Nếu vẫn không biết điều, thì chuẩn bị chờ c.h.ế.t đi!” Tống Trì đe dọa.
Ý ta rất rõ: nếu bây giờ tôi không ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ không bao giờ cho tôi cơ hội chinh phục nữa. Cuối cùng, tôi chỉ có thể bị hệ thống xóa sổ.
Tôi bật .
Không phải vì ta đã không còn uy h.i.ế.p tôi nữa, mà là vì kể cả tôi có nghe lời ta thì ta cũng không đời nào để tôi đạt mong muốn.
Anh ta căn bản không thích tôi, thậm chí còn khinh thường và căm ghét tôi từ tận đáy lòng.
“Chó ngoan không cản đường.” Tôi với giọng kiên quyết, ánh mắt dành cho ta cũng lạnh như băng.
Con ngươi trong mắt Tống Trì bỗng chốc co rút lại.
Anh ta vẫn không thể tin nổi, không tin tôi lại dám ra những lời ‘vô lễ’ như với ta.
Tôi thấy tay ta đã nắm chặt thành quyền.
Nếu không phải vì có quá nhiều người ở đây, có khi ta đã đ.ấ.m cho tôi một cú hẹo luôn rồi.
“Đường Tuế Tuế, tôi đã cho cơ hội rồi, là không biết trân trọng. Đến lúc đó, dù có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không thèm một cái!” Anh ta giận dữ .
Tôi vẫn bình thản, không chút d.a.o .
Tống Trì nghiến răng, sau đó quay người rời đi trong cơn phẫn nộ.
5
Tôi không còn bận tâm đến Tống Trì nữa, ánh mắt hướng thẳng về phía Giang Yển.
Anh ấy vẫn điềm nhiên như thường, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi gút mắc hỗn độn giữa tôi và Tống Trì, chỉ lặng lẽ quan sát tôi với vẻ thích thú.
“Tôi nghĩ cũng nghe thấy những gì tôi vừa với Tống Trì rồi.” Tôi không vòng vo nữa, thẳng thắn đi vào vấn đề chính. “Giờ tôi không còn thích ta nữa. Tôi thích , và tôi muốn theo đuổi .”
Chỉ có một năm thôi, thời gian thoáng chốc là hết.
Tóm lại tôi đã chẳng còn gì để mất vẫn phải theo cho hết quy trình.
Cố gắng không nhất định dẫn đến thành công không cố gắng thì khẳng định sẽ thất bại, đạo lý này tôi vẫn hiểu .
Ít nhất, tôi không muốn để lại hối tiếc trước khi qua đời.
“Lý do?” Giang Yển nhếch môi, giọng trầm thấp bật ra hai tiếng.
“Vì đẹp trai hơn Tống Trì.”
Anh ấy bật .
Nụ hờ hững chẳng có chút hơi ấm nào, ngược lại còn lạnh lẽo đến gai người.
Anh ấy : “Tôi đẹp trai hơn ấy cũng không phải chuyện mới mẻ gì.”
Tôi sững người. Người đàn ông này quả thật rất tỉnh táo và sắc bén.
“Tôi đã theo đuổi Tống Trì bốn năm, chẳng có kết quả gì.” Tôi tiếp.
Giang Yển lại : “Cô nghĩ tôi sẽ đi nhặt rác người khác không cần ư?”
Tôi mím chặt môi.
Quả thật, hệ thống không hề sai, Giang Yển khó nhằn hơn Tống Trì rất nhiều. Chứ lại, bao em muôn hình muôn vẻ vây quanh như thế mà vẫn chưa từng nghe có nào bắt tim ấy.
“Tôi chưa từng ngủ với Tống Trì.” Tôi thẳng thắn đáp.
Đôi mắt Giang Yển khẽ .
“Nếu không tin thì có thể tự kiểm chứng.” Tôi ấy với vẻ mặt chân thành.
“Khụ, khụ…” Rõ ràng, Giang Yển bị câu của tôi nghẹn, ho đến mức mặt đỏ bừng.
Ngay lúc này, những tiếng trêu chọc từ bè ấy vang lên:
“Đường Tuế Tuế quả là bạo gan.”
“Cô yếu đuối ngoan ngoãn như bé thỏ trắng trước mặt Tống Trì lúc trước… là giả vờ à?”
“Giang Yển, Đường Tuế Tuế đã chủ thế này rồi, hay là thử chút đi.”
Căn phòng tràn ngập tiếng chế giễu.
Hồi theo đuổi Tống Trì, tôi đã quen với những lời giễu cợt như thế này nên giờ cũng quen rồi.
Tôi chỉ chờ câu trả lời của Giang Yển.
Nhưng chưa kịp nghe ấy gì, Tống Trì đã một lần nữa bước đến trước mặt tôi.
Anh ta vốn dĩ đến để mừng sinh nhật Giang Yển, đâu thể vì vài ba câu của tôi mà cả giận đi mất , chỉ chuyển sang ngồi ở một góc cách xa tôi thôi. Giờ đây, ta xông tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, với giọng đầy phẫn nộ:
“Đường Tuế Tuế, đừng ở đây trò hề nữa, tôi thật kinh tởm!”
Bạn thấy sao?