Tuế Tuế Thường Hoan – Chương 5

5

7

Giang Yển bất ngờ bật .

Lần này có vẻ là thật lòng.

Nụ cong lên rất rõ ràng, còn kéo dài rất lâu nữa.

Điều này khiến tôi hoàn toàn bối rối.  

Anh : “Đường Tuế Tuế, mơ đẹp quá rồi.”

Rồi mở cửa xe, bước xuống.  

Tôi theo bóng dáng của Giang Yển.  

Trên đỉnh núi có vài ngọn đèn đường thưa thớt, ánh sáng khá mờ nhạt, tối nay trời cũng đẹp, trên đầu có rất nhiều sao, tạo nên một chút không khí lãng mạn.  

Khi tôi còn đang thất thần thì đột nhiên, tiếng cơ xe vô cùng phô trương rú vang bên tai.  

Ngay sau đó, một chiếc, hai chiếc… mười mấy chiếc siêu xe dừng lại bên cạnh xe của Giang Yển.  

Lại là chuyện gì nữa đây?!  

Tôi một nhóm nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, lần lượt bước xuống.

Họ chuyện với Giang Yển vài câu.  

Giang Yển quay lại bên tôi, :  

“Tối nay tôi hẹn vài người đua xe, của một người trong số đó rất giỏi. Nếu có thể thắng ta, giúp tôi nở mày nở mặt thì tôi sẽ miễn cưỡng tin rằng thực sự thích tôi.”  

Đây là muốn tôi lấy tính mạng ra để chứng minh ư?!

Tôi Giang Yển, cứng họng không lời nào.  

Hệ thống lạnh lùng lên tiếng:

“Đã bảo rồi, Giang Yển còn khó chiều hơn cả Tống Trì, đúng là kẻ tâm thần!”  

“Nếu không muốn thì thôi.” Giang Yển không ép buộc, quay người định rời đi.  

“Được.” Tôi đồng ý.  

Giang Yển ngẩn ra một chút.  

Rồi lại .  

Có vẻ như cũng chẳng đặt mấy hy vọng vào tôi.  

Hệ thống thở dài bên tai tôi:  

“Tôi chỉ còn biết cầu trời phù hộ thôi.”  

Tôi ngồi vào ghế lái.  

Chiếc xe bên cạnh cũng có một chuẩn bị điều khiển.

Cô ta trông rất tự tin, quay đầu tôi còn giơ ngón giữa khiêu khích.  

Tôi giữ bình tĩnh, nín thở.  

Tiếng còi lớn vang lên.  

Chiếc siêu xe bên cạnh lao vọt ra, ngay lập tức bỏ xa tôi một đoạn.  

Tôi vội vàng đạp chân ga đuổi theo.

Nhịp tim tôi không ngừng tăng lên, chưa bao giờ tôi lái xe với tốc độ nhanh như thế.

Thậm chí còn cảm giác như cả người mình sắp bay lên đến nơi rồi .  

Hệ thống nhắc nhở: “Không thấy đèn hậu của xe phía trước đâu nữa.”  

Tôi nghiến răng, nhấn ga mạnh hơn.  

Hệ thống nhắc nhở: “Phía trước có một khúc cua gấp.”  

Tôi không giảm tốc độ.

Khi xe lượn qua khúc cua, tôi suýt chút nữa bị hất văng khỏi ghế lái.  

Hệ thống nhắc nhở: “Tốc độ xe đã đạt 180, vượt quá khả năng kiểm soát của .”  

Lực đạp ga của tôi vẫn tiếp tục tăng mạnh.  

Hệ thống nhắc nhở: “Xe phía trước cách chưa đầy 50 mét.”  

“Tốc độ đã đạt 220.”  

“Cô đã đuổi kịp xe phía trước, tốc độ hiện tại là 280.”  

“Cô đã vượt qua xe phía trước, chuẩn bị tới đích.”  

“Cô đã về đích trước, vui lòng dừng xe ngay lập tức, tốc độ hiện tại đã đạt 310.”  

“Cảnh báo! Phía trước là khúc cua gấp, với tốc độ này không thể vòng qua , hãy phanh ngay! Phanh lại!”  

Hệ thống điên cuồng nhắc nhở bên tai tôi.  

Tôi thấy một khúc cua gấp ngay trước mắt.  

Tôi biết mình nên dừng lại, trong trạng luống cuống, tôi không thể phanh nổi.  

Tôi chỉ có thể trơ mắt chiếc xe lao thẳng về phía khúc rào chắn…  

8

“Két!”  

Tiếng phanh xe khét lẹt vang lên điên cuồng dưới bầu trời trống trải.

Kèm theo đó là âm thanh va chạm của kim loại.  

Đầu xe tôi lái đ.â.m vào hàng rào bảo vệ.

Đầu tôi cũng đập mạnh vào vô-lăng.  

May thay. vào giây phút cuối cùng, tôi đã kịp đạp phanh lại.  

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là cả người lẫn xe sẽ lao xuống vực sâu.  

Hệ thống chắc cũng bị tôi dọa cho bay hết hồn vía, mãi lâu không phát ra âm thanh nào.  

Vì va đập đầu, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, mơ màng.

Có tiếng gõ mạnh vào cửa xe.  

Tôi loáng thoáng nghe tiếng mắng giận dữ của Giang Yển:  

“Đường Tuế Tuế, không cần mạng nữa sao?! Mau mở cửa! Mở cửa cho tôi!”  

Tôi khó nhọc mở cửa xe.  

Đôi mắt Giang Yển đỏ hoe, chắc là bị hành vi của tôi cho hoảng sợ hết hồn.  

“Chết chưa?” Anh hỏi tôi.  

Tôi nở nụ với .  

Ngay khi vừa xong, một dòng m.á.u đỏ từ trán tôi chảy xuống.  

Tôi : “Giang Yển, tôi thắng rồi nhé.”  

“Đồ ngốc!” Giang Yển mắng.  

Anh cúi xuống, tháo dây an toàn rồi bế tôi ra khỏi ghế lái.  

Cảm giác choáng váng trong tôi càng mạnh hơn trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi vẫn cố dùng hết sức :  

“Giang Yển, phải… giữ lời đấy…”  

Tôi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện.  

Tôi cử một chút.  

“Đừng đậy! Bác sĩ bị chấn não!”

Một giọng nghiêm nghị vang lên bên tai.  

Tôi quay đầu, thấy Giang Yển.  

Sao ấy lại ở đây?  

“Ngu luôn rồi hả?” Giang Yển nhíu mày, ánh mắt tôi chăm .  

Lúc này tôi mới nhớ ra, tối qua tôi với Giang Yển đi đua xe.  

Sau đó đ.â.m vào rào chắn.  

“Không, tôi tỉnh táo lắm.” Tôi vội vàng .

“Tôi còn nhớ rõ nếu tôi thắng thì sẽ tin tôi thật sự thích .”  

Giang Yển mím chặt môi, không gì.  

“Đừng định nuốt lời nhé?” Tôi lo lắng hỏi.

Tôi đã cược bằng cả tính mạng đấy!  

Thực ra lúc đó tôi không chắc liệu mình có thắng không trong lúc lái xe, tôi có một niềm tin mạnh mẽ: Dù sao không chinh phục Giang Yển thì cũng phải chết, chi bằng liều mạng thử một lần.  

Cuối cùng tôi đã thắng, chẳng lẽ định thất hứa ư?  

“Đường Tuế Tuế.” Giang Yển bất chợt nghiêm túc gọi tên tôi. “Cô thích Tống Trì, đúng không?”  

“Bây giờ tôi thích .”  

“Nếu thật sự thích Tống Trì thì tôi có thể giúp .” Giang Yển dường như không hiểu lời tôi . “Xem như đây là phần thưởng cho việc thắng tối qua.”  

“Giang Yển, tôi phải bao nhiêu lần nữa đây: tôi không thích Tống Trì, tôi thích .” Tôi thật sự cạn lời luôn đó.  

Hai em nhà này có phải bị bệnh giống nhau không?  

Sao không ai chịu nghe lời người khác hết ?  

Tôi tôi không thích Tống Trì nữa, Tống Trì sống c.h.ế.t không tin.

Tôi tôi thích Giang Yển, Giang Yển cũng nhất quyết không tin.  

Thật là mệt mỏi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...