“Tình cảm của dành cho Tống Trì, ai cũng biết.”
“Nhưng việc tôi không theo đuổi Tống Trì, cũng là mọi người đều biết.” Tôi Giang Yển. “Vậy nên tôi từ bỏ ta, sau đó thích .”
“Thay đổi nhanh sao?” Ánh mắt Giang Yển lạnh lùng.
Rõ ràng vẫn không tin.
“Giang Yển, tôi chỉ hỏi : lời tối qua, có tính không?”
Tôi không muốn tranh cãi với Giang Yển nữa.
Dù sao chuyện này cũng cần thời gian để chứng minh.
Giang Yển im lặng một lúc, dường như đang đắn đo suy nghĩ.
Rồi, chậm rãi đáp:
“Ừ.”
9
Tôi vui mừng, kích hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta có thể hẹn hò chưa?”
“Đường Tuế Tuế, nghĩ nhiều quá rồi.” Giang Yển lạnh lùng mỉm . “Tôi chỉ là tôi tin thích tôi, chứ chưa bao giờ muốn hẹn hò với . Phụ nữ thích tôi nhiều như thế, tôi có thể hẹn hò hết sao?!”
“…” Thật muốn văng tục mà.
“Ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, lát nữa tôi đến đón xuất viện.”
Giang Yển buông một câu rồi quay người đi mất.
Hệ thống lập tức xuất hiện, giọng hơi phấn khích: “Chủ nhân, tôi thấy có hy vọng đó.”
“Hy vọng gì?” Tôi chán nản đáp.
Tôi cũng từng nghĩ rằng mình sắp chiến thắng rồi, ai ngờ Giang Yển lại chơi ăn gian như , đúng là đồ tồi!
“Tối qua Giang Yển đã ở bệnh viện cả đêm với , không rời nửa bước. Anh ấy còn gọi tất cả các bác sĩ giỏi nhất trong viện đến khám cho , sợ thực sự xảy ra chuyện gì.”
“Có khi nào chỉ là ta sợ tôi chết, phiền phức cho ta không?” Tôi hỏi.
“C… cũng có khả năng đó…” Hệ thống đồng .
“Nhưng chung, đây là một tín hiệu tốt.” Hệ thống lại viên.
Tôi lấy lại tinh thần, nghĩ thầm: Cũng đúng, Tống Trì chưa bao giờ cho tôi dù chỉ một cơ hội để đến gần ta, còn Giang Yển ít nhất đã cho tôi cơ hội chứng minh bản thân.
Mặc dù, suýt chút nữa toi cả cái mạng này.
Tính ra thì, hai em nhà này hình như đều chẳng phải người tốt đẹp gì!
Buổi tối, Giang Yển đến đón tôi xuất viện.
Tôi còn tưởng ta chỉ miệng cho có, ai ngờ lại đến thật.
Anh ta đưa tôi về đến cổng khu chung cư.
“Cảm ơn.” Tôi .
Giang Yển vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
“Sau này tôi có thể thường xuyên tìm chơi không?” Tôi hỏi.
“Tùy .”
Tôi khấp khởi mừng thầm: “Tôi có thể xin số liên lạc của không?”
Giang Yển nóng nảy lấy điện thoại ra, mở mã QR trên WeChat.
Vội vàng quét mã xong, tôi vừa lòng bước xuống xe.
“Đi đường cẩn thận nhé.” Tôi vẫy tay chào ta.
Giang Yển không quay đầu lại, đạp ga lái xe đi mất.
Tôi xoay người định vào nhà.
“Đường Tuế Tuế!”
Ở cổng lớn, Tống Trì đột ngột bước ra từ bóng tối.
Tôi nhíu mày ta.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng Tống Trì sẽ chủ tìm tôi.
Nhớ lại hồi trước, tôi từng nhịn đói nhịn khát đứng ngoài cửa nhà chờ ta suốt một ngày một đêm.
Hôm đó ta ở trong nhà, biết rõ tôi ở ngoài vẫn không thèm mở cửa.
Bây giờ tôi coi như không thấy ta, đi thẳng qua.
“Đường Tuế Tuế!” Tống Trì nghiến răng nghiến lợi túm chặt cánh tay tôi.
“Tống Trì, nếu không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Cô loạn đủ chưa?!” Tống Trì giận dữ hét lên với tôi. “Nghe hôm qua giúp Giang Yển đua xe? Cô có biết nó là kẻ điên không?! Nó chẳng quan tâm sống c.h.ế.t của ai cả, dù nó có g.i.ế.c người thì gia đình nó cũng có thể dàn xếp sạch sẽ!”
“Đó là việc của tôi, buông ra!” Tôi dùng hết sức đẩy Tống Trì ra.
Bị đẩy lùi lại hai bước, Tống Trì càng thêm kích : “Đường Tuế Tuế, hãy biết điều một chút đi!”
10
“Chính mới nên biết điều một chút đi ấy!” Tôi lớn tiếng. “Tôi đã không còn thích nữa, đừng có đến phiền tôi!”
“Làm phiền ?!” Tống Trì lạnh lùng .
Anh ta nghiến răng : “Đường Tuế Tuế, có biết mình là ai không?!”
“Tôi có thể là ai chứ?”
“Sao? Cô quên mình là một người thực hiện nhiệm vụ rồi à?!” Tống Trì mỉa mai lạnh lùng. “Hay là định cứ chờ c.h.ế.t như ?”
“Đúng, tôi sẽ chờ chết.” Tôi buông xuôi, không muốn đôi co với Tống Trì nữa. “Dù sao kiểu gì rồi cũng là c.h.ế.t thôi, tại sao không vui vẻ tận hưởng cuộc sống hơn một chút? Trải nghiệm cảm giác đương một lần trước khi c.h.ế.t thì có sao?! Phạm pháp à?!!”
“Cô đúng là không biết xấu hổ!” Tống Trì giận dữ quát.
“Tôi đã sắp c.h.ế.t rồi, còn cần mặt mũi để gì.” Tôi lạnh lùng . “Bây giờ cái gì vui vẻ thì tôi ưu tiên.”
“Đường Tuế Tuế!” Toàn thân Tống Trì run lên vì tức giận.
Tôi không hiểu tại sao ta lại tức giận như .
Đáng lẽ ta nên vui mới đúng chứ, không phải sao?
Vui vì cuối cùng tôi cũng không còn quấn lấy ta phiền lòng nữa.
“Cô nghĩ thực sự có thể quyến rũ Giang Yển à?” Tống Trì hít một hơi sâu, lạnh lùng . “Tôi cho biết, Giang Yển có một nhân trong mộng từ lâu rồi. Hai người họ lớn lên bên nhau, đó chỉ ra nước ngoài mấy năm thôi, Giang Yển vẫn luôn chờ ấy quay về. Nó tuyệt đối không thể thích đâu!”
Tôi ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện Giang Yển có người mình thích.
Bảo sao bao năm nay ta vẫn độc thân.
“Loại người như , Giang Yển để mắt đến mới là lạ.” Tống Trì tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ phải lọt vào mắt xanh của ấy. Trai đơn chiếc, chơi chút thôi mà.” Tôi một cách thờ ơ.
“Đường Tuế Tuế, sao có thể thấp hèn như !”
“Vậy thì tránh xa tôi ra! Tôi cũng không muốn thấy đâu, chỉ tổ bẩn mắt.” Tôi nhấn từng chữ, giọng lạnh như băng.
“Cô!” Tống Trì giận đến phát run.
Bạn thấy sao?