Tuế Tuế Thường Hoan – Chương 8

8

Nghe thấy lời của chị ta, Giang Yển bỗng lạnh lùng , kéo tay tôi bước đi.  

Chúng tôi đứng trên boong tàu, Giang Yển không lời nào, cúi đầu châm thuốc hút.  

Tôi đứng bên cạnh , cũng im lặng.  

Hệ thống : “Giang Yển và đó chắc chắn không đơn giản.”  

Nói thừa.  

Chuyện này còn cần sao.  

Ai có mắt đều ra .  

12

Tôi mím chặt môi, lấy hết dũng khí hỏi: “Giang Yển, có thích chị vừa nãy không?”

Giang Yển rít một hơi thuốc, nghe tôi thì quay đầu một cái: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

“Tôi chỉ muốn biết, liệu tôi có thể tiếp tục theo đuổi không?”

Giang Yển dập điếu thuốc mới hút nửa chừng, lạnh nhạt : “Cứ điều muốn, bận tâm người khác gì!”

Vậy câu này có thể hiểu là… tôi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi ấy?

Dù rất có thể tôi sẽ trở thành kẻ bị lợi dụng hay bàn đạp cho người khác, cũng còn hơn là ngồi chờ chết. Huống chi, lui một bước mà , nếu trước khi c.h.ế.t còn tác thành cho một mối lương duyên thì cũng coi như đã tích đức rồi ha.

Tôi Giang Yển, nở nụ ngọt ngào: “Tôi sẽ cố gắng khiến thích tôi và quên đi những phiền muộn mà chị đó mang lại.”

Giang Yển khẩy, rõ ràng là đang chế nhạo sự tự tin quá mức của tôi.

Dù sao tôi cũng mặt dày, chẳng sợ bị . Tôi tiếp tục bám chân Giang Yển đi khắp du thuyền, ăn chơi uống rượu. Thành thật mà , trước khi c.h.ế.t mà trải nghiệm cuộc sống của giới thượng lưu thế này thì cũng đáng.

Không biết từ lúc nào, tôi và Giang Yển bị lạc nhau. Khi nhận ra thì chỉ còn mỗi tôi đang ăn đồ nướng ở trên boong tàu, còn Giang Yển không biết đã đi đâu mất tiêu.

Đúng lúc này, Tống Trì xuất hiện trước mặt tôi, : “Đường Tuế Tuế, tôi khuyên đừng tự chuốc lấy nhục.”

Tôi phớt lờ Tống Trì, tiếp tục ăn thịt bò Wagyu thượng hạng.

“Lâm Kiều Kiều xuất thân hào môn, môn đăng hộ đối với Giang Yển. Cô ấy trước đây đi du học để phát triển sự nghiệp, giờ đã là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng toàn cầu. Cô ấy không giống , một ả mưu mô chuyên đi bỡn với cảm của người ta.” Tống Trì đầy vẻ mỉa mai. “Hơn nữa, lần này Lâm Kiều Kiều trở về nước là vì Giang Yển, còn định ở lại phát triển lâu dài. Đường Tuế Tuế, nghĩ mình có gì để so sánh với Lâm Kiều Kiều?”

Tôi ngẩng đầu Tống Trì: “Lâm Kiều Kiều bất ngờ về nước, có phải là tại tiết lộ thông tin không?”

Không phải tôi đa nghi, hành và thái độ của Tống Trì quả thực rất kỳ lạ.

Sắc mặt Tống Trì thay đổi ngay lập tức như thể bị tôi đoán trúng, ta tức giận : “Đường Tuế Tuế, đây có phải là trọng điểm không? Trọng điểm là cứ mãi hạ thấp bản thân mình!”

“Tống Trì, đúng là đê tiện…”

Giữa lúc tôi và Tống Trì đang tranh cãi, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng hô hoán dồn dập:

“Không hay rồi! Chiếc đồng hồ trị giá hàng chục triệu của Giang Yển rơi xuống biển rồi!”

“Nghe đó là di vật ông nội cậu ấy để lại, cậu ấy luôn đeo trên tay, không rời nửa bước.”

Tôi không chút do dự lao về hướng phát ra âm thanh.

Vừa một cái, tôi đã thấy sắc mặt Giang Yển đỏ bừng như thể vừa cãi nhau với ai. Lúc này đôi mắt ấy đang dán chặt xuống mặt biển, toàn thân toát ra mùi c.h.ế.t chóc.

Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi nhảy ngay khỏi boong tàu.

“Ai vừa nhảy xuống ?!”

“Không cần mạng nữa à? Đây là biển đó, lại còn giữa biển xa bờ nữa!”

“Có phải Đường Tuế Tuế không? Vì Giang Yển mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa ư?”

Tôi không còn nghe thấy tiếng trên thuyền nữa, chỉ biết dốc hết sức bơi về phía chiếc đồng hồ đang chìm dần dưới nước. 

Cuối cùng, tôi cũng thấy nó – chiếc đồng hồ đang từ từ đắm sâu hơn. 

Tôi cắn răng, tăng tốc bơi về phía nó. Dốc hết sức mình, tôi nắm lấy chiếc đồng hồ.

Hưng phấn dâng trào, tôi cố gắng ngoi lên mặt nước. Nhưng ngay khi vừa nhô đầu lên, định khoe chiến tích với Giang Yển thì một cơn chuột rút bất ngờ ập đến. Cả cơ thể tôi bỗng trở nên nặng nề.

Vừa mới nổi lên , tôi lại chìm xuống.

“Cứu…” Tiếng kêu cứu còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, tôi đã bị nước biển nuốt chửng.

Xong rồi.

Lần này thực sự toi mạng rồi.

13

“Khụ, khụ!” Tôi sặc ra vài ngụm nước biển rồi từ từ tỉnh lại.  

Đập vào mắt là một khuôn mặt điển trai tràn đầy lo lắng đang cúi gần sát.  

“Đường Tuế Tuế, thật sự muốn c.h.ế.t à?!” Giang Yển gầm lên, đôi mắt đỏ hoe như một thỏ nhỏ vẻ bực tức của lúc này lại giống như một con sư tử, vừa hung dữ vừa đáng .  

Tôi giơ tay lên, vẫn nắm chặt chiếc đồng hồ của Giang Yển.  

“Tìm lại cho rồi nè.”  

Giang Yển giận dữ quát: “Cô đúng là đồ điên!”  

“Thì di vật của ông nội còn gi?” Tôi phụng phịu đáp. “Một thứ quý giá như , tôi giúp tìm lại mà không cảm ơn thì thôi, lại còn mắng tôi.”  

“Đồ ngốc.” Giang Yển mắng tiếp, giọng điệu đã dịu hơn một chút. Anh hỏi: “Cô thật sự thích tôi đến à?”  

Ờ… Thật ra lần này, tôi chỉ giúp vì là chuyện tôi nhấc tay đã có thể hoàn thành. Nhảy xuống biển tìm đồ cho ấy cũng chẳng phải việc gì to tát.  

Tôi bơi rất giỏi, bình thường chẳng bao giờ bị đuối nước, vừa nãy chỉ là một tai nạn bất ngờ thôi. 

Nhưng lúc này miếng ‘thịt’ đã mớm đến tận miệng, không ăn thì quả là phí của giời.  

Tôi gật đầu lia lịa, nhanh nhảu đáp: “Thích, thích đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống.”  

Giang Yển thở dài, miễn cưỡng : “Thôi , cho một cơ hội tôi đó.”  

Cái gì?!  

Tôi hơi hơi không dám tin vào tai mình.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...