Người không dám tin không chỉ có mình tôi.
Tống Trì như phát điên: “Đường Tuế Tuế, tôi không cho phép đồng ý!”
Lâm Kiều Kiều cũng lộ vẻ đau lòng: “A Yển, thực sự muốn ở bên ta sao?”
Giang Yển nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy khỏi boong tàu rồi Lâm Kiều Kiều : “Cô không nên thách thức giới hạn của tôi.”
“Em, em chỉ là…” Đôi mắt Lâm Kiều Kiều đỏ bừng, lắp bắp muốn giải thích.
Về sau tôi mới biết, lúc ấy Giang Yển và Lâm Kiều Kiều vừa cãi nhau trên boong tàu.
Lâm Kiều Kiều trách Giang Yển rằng ấy chưa bao giờ đặt chị ta lên hàng đầu, không chỉ không giữ chị ta lại khi chị ta quyết định ra nước ngoài mà lần này chị ta trở về, thái độ của cũng rất lạnh nhạt.
Chị ta tức giận, muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng nên trong một khoảnh khắc bốc đồng mới giật chiếc đồng hồ trên tay Giang Yển và ném xuống biển để thách thức.
Không ngờ, chạm vào vảy ngược của thật.
Lâm Kiều Kiều vốn là một tiểu thư nhà giàu nuông chiều từ bé, kiêu ngạo ương ngạnh không chịu nổi việc bị phớt lờ.
Giang Yển lại không chiều theo kiểu này của chị ta. Có lẽ cũng thích chị ta, bản thân mình hơn.
Anh sẽ không vì bất kỳ ai mà chịu thiệt.
Hai người tính cách như , ý trời định sẵn là không thể ở với nhau .
Vậy là tôi ngồi mát ăn bát vàng à?
Giang Yển nắm tay tôi rời đi, hoàn toàn không nghe bất kỳ lời giải thích nào từ Lâm Kiều Kiều.
“Đường Tuế Tuế.”
Chúng tôi vừa đi vài bước, Tống Trì đã chặn trước mặt tôi.
“Đừng đi với cậu ta!” Tống Trì sốt sắng .
Giang Yển siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn không gì, như đang đợi tôi tự quyết định.
“Không đi với ấy thì đi với à?” Tôi mỉa mai hỏi.
“Được, em đi với tôi, tôi đồng ý để em tôi.” Tống Trì hào phóng .
Tôi bật .
“Nhưng, tôi không thèm.” Tôi trả lời rành mạch từng từ.
“Đường Tuế Tuế!” Tống Trì nổi gân xanh. “Tôi đã cho rất nhiều cơ hội, đừng không biết điều…”
“Anh câm miệng đi!” Tôi ngắt lời ta. “Cút bao xa thì cút xa bấy nhiêu giùm!”
Nói xong, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Yển, đi lướt qua Tống Trì.
Thật là bẩn đẹp đẽ của tôi.
14
Tôi và Giang Yển ngồi ca nô quay lại bờ.
Sau đó, đưa tôi lên chiếc siêu xe của mình và chở tôi về khu chung cư.
Tôi không vội xuống xe, vẫn còn chút hoài nghi.
“Giang Yển, không lừa tôi đấy chứ?” Tôi hỏi. “Có phải chỉ để chọc tức Lâm Kiều Kiều không?”
“Vậy còn thì sao?” Giang Yển hỏi ngược lại.
“Hả?”
“Cô thế để chọc tức Tống Trì à?”
“Tôi thề với trời, tôi không còn Tống Trì nữa. Nếu dối thì trời đánh thánh vật.”
Giang Yển bật .
Anh lên thật sự rất đẹp.
Anh khẽ đáp: “Ừ.”
‘Ừ’ là sao?
“Tôi cũng .” Giang Yển thêm.
Tôi lập tức phấn khích.
Nhưng Giang Yển lại trầm mặt: “Xuống xe ngay.”
“… Đây là thái độ đối với à?”
“Đừng để bị cảm lạnh, về thay đồ đi.” Giang Yển ra lệnh.
Nghe nhắc, tôi mới nhớ mình vẫn còn ướt sũng từ đầu đến chân.
“Trước khi đi, em có thể hôn một cái không?” Tôi rụt rè hỏi. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tôi sợ đó chỉ là ảo giác.
“Không.” Giang Yển thẳng thừng từ chối.
“Ki bo.”
Tôi lẩm bẩm rồi chuẩn bị xuống xe.
Đột nhiên, phía sau gáy tôi bị kéo giật lại.
Giang Yển chủ hôn tôi.
Hôn xong, mặt đỏ bừng.
Anh : “Làm gì có nào lại không biết xấu hổ như thế? Sau này những chuyện như để .”
“Ồ.” Tôi mỉm ngọt ngào.
“Không đi nữa à?”
Tôi vội vàng xuống xe.
Lần này, Giang Yển không nhấn ga rời đi ngay.
Anh chờ mãi cho đến khi tôi bước hẳn vào trong khu chung cư rồi mới rời đi.
“Hệ thống, hệ thống, là tôi thành công rồi phải không?” Tôi về đến nhà, phấn khích hỏi hệ thống.
Cũng có nghĩa là tôi không cần c.h.ế.t nữa, đúng không?!
“Thành công 80%.” Hệ thống trả lời.
“80% là sao?”
“Ít nhất phải ổn định hẹn hò một năm mới tính là 100% thành công. Chứ không chừng đối phương chỉ nhất thời .”
“… nhất thời cái đầu nhà cậu ý.”
Dù sao tôi không trách hệ thống, nó chỉ đang việc theo quy tắc thôi.
Vì , việc tiếp theo tôi cần là cố gắng giữ vững mối quan hệ với Giang Yển.
Khi tiếp với lâu hơn, tôi nhận ra rằng dù vẻ ngoài có lạnh lùng thậm chí hơi gia trưởng không khó gần như tôi từng nghĩ. Tính ra quan tâm tôi lắm chứ , dù hầu hết đều là qua những lời móc.
Chúng tôi đã hẹn hò hai tháng, cảm ngày càng tốt hơn.
Trong thời gian này, Tống Trì cũng đã gọi điện và nhắn tin cho tôi nhiều lần. Tôi không trả lời, cuối cùng thẳng tay chặn luôn số ta.
Khi tôi gần như quên mất sự tồn tại của Tống Trì, thì bất ngờ lại gặp ta trước cửa nhà.
Là ảo giác ư?
Sao tôi cảm giác Tống Trì gầy đi nhiều thế nhỉ?
Cả trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm.
Anh ta tôi, câu đầu tiên là:
“Đường Tuế Tuế, thực sự đang đương chơi bời đấy à?!”
15
Vậy là đến bây giờ, Tống Trì vẫn nghĩ tôi chỉ đang giỡn với ta?
“Không thì sao?” Tôi nhướng mày.
“Cô thật sự không sợ c.h.ế.t à?!” Tống Trì giận dữ hỏi tôi.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, quỷ cũng phong lưu.” Tôi vui vẻ đáp.
Bạn thấy sao?