Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hạ Du Bạch, tôi đột nhiên mất đi dũng khí giằng co.
“Lần đầu tiên thấy có người chuyện xấu còn kiêu ngạo như .”
Tôi giận dữ lườm một cái, sau đó chạy trối chết.
9.
Mối quan hệ giữa Hạ Du Bạch và tôi càng thêm khó đoán.
Anh không tiếp tục tìm tôi giải thích về chuyện theo dõi, cũng chẳng xin lỗi.
Hộp thoại của chúng tôi vẫn trống không như cũ.
Tôi vùi đầu vào công việc, đến trời đất mịt mù.
Bởi vì một khi dừng lại, tôi không khỏi nghĩ tới Hạ Du Bạch.
Cảm giác mất kiểm soát này khiến tôi không biết phải sao.
Thường ngày gặp huống này, tôi sẽ tìm Hạ Du Bạch an ủi.
Nhưng bây giờ rõ ràng muốn tách biệt hoàn toàn với tôi.
Thế nên tôi xấu hổ chọn cách trốn tránh.
Hậu quả của việc tăng ca quá độ chính là vào ngày dự án kết thúc, tôi ngủ sâu đến mức suýt bỏ lỡ tiệc ăn mừng.
Khi đến nơi, trong phòng bao đã rất náo nhiệt.
m thanh cứ thế vang lên.
“Nghe cậu đã tốn rất nhiều công sức để theo đuổi Hạ Mãn. Sao thế? Lần này nghiêm túc thật à.”
“Nghiêm túc? Nực , chẳng qua coi trọng ta là đứa con duy nhất của nhà họ Hạ thôi.”
“Kết hôn xong, về sau có thể dễ dàng khống chế hơn, đợi đến khi sinh con, nhà họ Hạ chẳng phải thuộc về tôi à.”
“Chà, trai của Hạ Mãn không dễ chọc đâu, trước đây tôi đã từng lĩnh giáo qua, thủ đoạn của ta quả thực rất tàn nhẫn.”
“Đúng , nghe Tổng giám đốc Hạ vẫn luôn kiểm soát em , coi Hạ Mãn như bảo bối, cậu cẩn thận bị trai ấy phát hiện đó.”
“Không thể nào, tôi thấy hai em họ vốn không thân thiết như lời đồn. Tôi và Hạ Mãn ở bên nhau đã hai ba tháng, cho đến giờ cũng ít khi nghe ấy nhắc đến Hạ Du Bạch.”
Trong phòng bao lập tức rộn vang tiếng , nhao nhao nịnh bợ Phương Gia Dụ.
Hèn gì vừa mới bắt đầu hắn đã biểu hiện nhiệt với tôi như , hóa ra có mưu đồ từ trước.
Mưu tính công ty của ba tôi nhất định sẽ để lại cổ phần cho con tôi.
“Đúng rồi, trước đây có một lần chúng tôi tan ca đã gặp phải một kẻ theo dõi, đoán chừng là một tay săn ảnh. Nhưng tôi chỉ mới châm ngòi một chút, ấy đã đi tìm trai cãi nhau.”
Tôi sững người.
Vậy là tôi thực sự đã hiểu lầm Hạ Du Bạch.
“Đợi tôi tiếp quản nhà họ Hạ, sớm muộn gì cũng đuổi cái tên Hạ Du Bạch đó ra ngoài. Anh ta suốt ngày dùng ánh mắt khinh thường đó tôi, mẹ nó ta nghĩ mình là ai, chỉ là một đứa con nuôi mà thôi.”
“Ôi chao, ôi chao, vẫn là Phương thiếu gia cao tay.”
Nghe đến đó, tôi không thể nhịn nổi nữa, siết chặt chai rượu vang đỏ trong tay rồi đẩy cửa bước vào.
“Mãn Mãn, chẳng phải em muộn lắm mới đến sao?”
Nụ của Phương Gia Dụ đông cứng trên khuôn mặt.
“Chia tay đi.”
Tôi lời ít mà ý nhiều, hoàn toàn không muốn dây dưa cùng hắn thêm giây phút nào.
“Em nghe thấy hết rồi ư?”
“Phải.”
Phương Gia Dụ ảo não ngửa đầu thở dài, sau đó không tiếp tục giả vờ nữa.
“Thế tin tức đính hôn đã truyền ra ngoài, bây giờ hủy bỏ hôn ước, cả hai bên đều sẽ chịu tổn thất. Dựa vào mấy lời kể không có bằng chứng của em, ba em sẽ không đồng ý đâu. Lùi ngàn bước mà , cho dù ba em có tin, cũng có thể kiện em vu khống.”
Hắn hì hì tôi, giọng điệu khinh miệt.
Tôi tức đến phát run, nhặt dụng cụ mở nút chai trên bàn, rút nút mộc ra rồi đổ thẳng rượu lên đầu hắn.
“Vô sỉ tột cùng.”
Phương Gia Dụ tôi với vẻ khó tin, toàn thân hắn đẫm rượu đỏ, cực kỳ chật vật.
“Con mẹ nó, điên rồi.”
Hắn bày ra dáng vẻ muốn đánh tôi.
Bạn thấy sao?