Tôi hoảng sợ và đá vào dưới háng của hắn.
Sắc mặt Phương Gia Dụ nhất thời tái nhợt, ngã quỵ dưới đất.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Bạn bè của hắn kêu đến bắt tôi.
Tôi quay đầu bỏ chạy, cơn nóng giận thay thế bằng nỗi sợ hãi.
Xưa nay tôi luôn Hạ Du Bạch bảo vệ chu toàn, chưa từng thấy qua trường hợp như .
Tiếng chửi rủa và tiếng hét chói tai lấp đầy màng nhĩ.
Giữa lúc hỗn loạn, có người đã báo cảnh sát.
10
Tôi ôm áo khoác, ngồi trên băng ghế ở đồn cảnh sát.
Không biết qua bao lâu, Hạ Du Bạch dẫn luật sư riêng đi vào phòng hòa giải.
Khi đi ngang qua tôi, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái.
Vừa rồi bị bộ dạng dã man của Phương Gia Dụ dọa sợ, tôi vốn đang cố gắng cầm cự.
Hiện tại lại bị Hạ Du Bạch phớt lờ, tôi chỉ cảm thấy mình giống như bé đáng thương nhất trên đời, bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Cảm giác lạc lõng bị phớt lờ này khiến mắt tôi đỏ hoe.
Vừa nãy suýt chút bị đánh, tôi còn không khóc.
Nhưng bây giờ Hạ Du Bạch không thèm đếm xỉa đến tôi, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đồng hồ quay thêm nửa vòng.
Hạ Du Bạch bước ra với bản thỏa thuận trên tay, dừng chân trước mặt tôi.
“Đi, về nhà.”
Tôi biết mình đã bốc đồng sai, thế nên không dám to tiếng, cúi đầu nhắm mắt theo sau .
Mặc dù Phương Gia Dụ là người mở miệng khiêu khích, người ra tay trước lại là tôi.
Về mặt pháp luật, tôi không chiếm lợi thế.
Nếu Phương Gia Dụ phóng đại vết thương và giả báo cáo giám định y tế, tôi nhất định sẽ bị giam giữ, cũng vì thế mà tổn đến hình ảnh của công ty.
Tài xế đi đến bãi đỗ xe để lấy xe.
Hạ Du Bạch lạnh lùng mở miệng.
“Học bản lĩnh, học cách đánh người rồi đúng không?”
“Chẳng phải em không muốn quản nữa sao? Sao bây giờ lại gọi đến đón người?”
Tôi sụt sịt, để lộ giọng nghẹn ngào.
“Là ta bắt nạt em, ta còn muốn hãm .”
“Đây không phải lý do em bị mời vào đồn cảnh sát, bởi vì em có vô số cách giải quyết, lại chọn phương án bất lợi cho mình nhất.”
Hạ Du Bạch vẫn duy trì thái độ khách quan như cũ, không thương tiếc vạch ra sự ngu ngốc của tôi.
Nước mắt tôi lập tức chực trào, không cách nào ngăn nổi.
Trong lòng trống trải muôn phần.
Tôi ôm chặt eo Hạ Du Bạch, vùi cả mặt vào n.g.ự.c .
Cảm nhận trái tim đang đập gần mình, cơ thể căng cứng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng, giống như thú con chui vào vỏ trứng của mình.
Tôi đau khổ gọi , cảm thấy vô cùng tủi thân.
“Anh ơi, đừng hung dữ với em…”
Đầu ngón tay mát lạnh của Hạ Du Bạch mơn trớn bờ môi tôi, sức lực dần mạnh hơn, lau sạch vết son lốm đốm của tôi.
“Chính em đã , gả cho ai cũng không quan trọng?”
Tôi vò góc áo của , nước mắt lại trào ra.
“Anh ơi, đừng như nữa có không, em sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Chỉ một câu này đã vẻ mặt u ám của Hạ Du Bạch hòa hoãn hơn.
Hòa giải bây giờ không nằm trong kế hoạch của Hạ Du Bạch.
Nhưng luôn có khả năng khiến mềm lòng, dù chỉ là một câu lơ đãng.
Hạ Du Bạch dịu giọng, rốt cuộc cũng giơ cánh tay lên ôm lại tôi.
“Vậy sau này còn đối đầu với nữa không?”
Đầu tôi lắc như trống lắc.
Hạ Du Bạch khen thưởng vuốt đỉnh đầu tôi, cụp mắt xuống giấu đi ý nơi đáy mắt.
Đó là nụ bày mưu tính kế mà chỉ thương nhân mới có.
11.
Hạ Du Bạch đưa tôi về căn hộ của .
Anh bế tôi đến bồn rửa, cẩn thận lau khuôn mặt tèm nhem nước mắt của tôi bằng khăn ấm.
Bạn thấy sao?