Đầu tôi ngả vào khuỷu tay , cổ yếu ớt ngửa ra sau và thở hổn hển.
“Anh trai…”
Hạ Du Bạch l.i.ế.m khóe môi, thấp giọng .
“Mới vừa hôn một cái đã không chịu nổi rồi sao? Vậy ai cho em dũng khí hạ thuốc ?”
“Anh ơi, đừng như , em sợ.”
Từ sâu trong cơ thể bỗng dâng lên cảm giác ngứa ngáy trống rỗng.
Suy nghĩ của tôi trở nên hỗn loạn.
Lý trí cho tôi biết, Hạ Du Bạch là nuôi trên danh nghĩa của tôi, hai chúng tôi không thể ra hành thân mật như thế này.
Tuy nhiên cơ thể nhịn không mà tiến lại gần .
Hạ Du Bạch lặng lẽ tôi, cảm nơi đáy mắt cuộn trào mãnh liệt.
Như thể dã thú chờ đợi thời cơ.
Anh giơ tay nhéo vành tai tôi.
Ngay tức khắc, cơ thể như có vô số dòng điện chạy qua.
Tôi chỉ cảm thấy sự khô nóng đang lan tràn khắp nơi.
Anh vòng một tay qua eo và nhấc m.ô.n.g của tôi lên, để hai chân tôi quấn quanh thắt lưng .
“Đừng sợ, trai sẽ không vào em.”
Tôi vô thức ôm chặt lấy cổ , phát ra tiếng rên nhỏ.
“Anh ơi, em sai rồi.”
“Anh thả em xuống đi.”
“Em khó chịu.”
“Mãn Mãn, nếu em cử nữa thì sẽ rơi xuống đó.”
Anh giả vờ nới lỏng tay, doạ tôi theo bản năng co rúm lại trong n.g.ự.c .
Theo sau đó là tiếng cợt của Hạ Du Bạch.
“Anh lại em.”
“Ừ, trai sai rồi.”
Hạ Du Bạch nhẹ nhàng dỗ dành tôi, tính ôn hoà hơn bao giờ hết.
Tôi ra tĩnh ồn ào quá lớn.
Anh không kịp ôm tôi lên lầu mà chỉ có thể bế tôi đến phòng sách gần đó, rồi đặt tôi xuống bàn sách.
“Hu hu hu, em muốn tự đi.”
Hai chân tôi đạp loạn ở giữa, gạt đổ cái ly bên cạnh.
Hai ly nước có hoa văn giống nhau rơi xuống tấm thảm nhung lông, lăn lộc cộc một vòng, cuối cùng va vào nhau tạo ra tiếng vang giòn giã.
Tầm mắt tôi rơi vào trên ly nước, tôi dần dà ý thức .
Tôi đã hạ nhầm thuốc.
Tự mình uống ly nước có vấn đề kia!
Hạ Du Bạch rút một miếng khăn giấy khử trùng, tỉ mỉ lau sạch ngón tay.
Đối mặt với vẻ bàng hoàng của tôi, đột nhiên bật .
“Đại tiểu thư, giờ em mới phản ứng à?”
Cổ họng tôi bỗng dưng khô khốc, nhiệt độ trên cơ thể chỉ tăng chứ không giảm.
Sắp đốt sạch cả lý trí của tôi.
Anh đã phát hiện ra từ lâu?
Vậy tại sao vừa nãy lại bắt tôi phải chịu trách nhiệm với ?
Tôi cau mày, ấm ức đến nỗi bật khóc.
Hạ Du Bạch khẽ hôn vào bụng tôi trấn an.
Anh quỳ một gối xuống giữa hai chân tôi, tiếp đó đưa tay lên che khuất mắt của tôi.
“Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, khóc cái gì?”
Giữa mớ hỗn độn, tôi chợt nhớ đến cảnh tượng ngày xưa.
Khi Hạ Du Bạch còn là sinh viên năm nhất, đã giành huy chương vàng trong cuộc thi Vật lý quốc tế.
Trong bữa tiệc tối ăn mừng, xung quanh đều vang lên âm thanh nịnh hót.
“Du Bạch, cậu đã giành hạng nhất thế giới rồi, mục tiêu tiếp theo của cậu là gì?”
“Mục tiêu của tôi là đứng thứ hai.”
“Đứng thứ hai có gì tốt? Cậu đã là người đứng đầu rồi mà. Sao thế, cậu lại khiêm tốn nữa? Bớt lấy mấy cái cớ theo đuổi cơ hội tiến bộ lừa chúng tôi đi.”
Vượt qua biển người, cũng bình tĩnh chằm chằm tôi như thế này, sau đó mỉm và không thêm lời nào nữa.
Mà người đứng thứ hai trong cuộc thi đó, chính là tôi.
2.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Hạ Du Bạch.
Những ký ức đáng xấu hổ tràn vào tâm trí tôi.
Tôi xoay người lấy gối che kín mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bạn thấy sao?