Hạ Du Bạch là con nuôi mà cha tôi mang từ nhi viện về, và là trai trên danh nghĩa của tôi.
Rõ ràng nhập học muộn hơn tôi, vẫn đặc cách nhận vào lớp A trung học cơ sở với số điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.
Sau khi tốt nghiệp, không từ thủ đoạn để tiếp quản công ty, tự mình nhân đôi giá trị thị trường.
Bởi từ nhỏ đến lớn, tôi đã luôn bị chèn ép và chịu sự quản thúc của .
Qua bấy nhiêu năm, tôi chưa từng cầm quyền chủ với .
Tôi chán chường với dáng vẻ kiêu ngạo và thận trọng của .
Cho nên tối qua tôi đã hạ thuốc , muốn xem diễn trò mèo.
Vừa nghĩ đến một bông hoa trên núi cao luôn cấm dục như lại bị dục vọng thiêu đốt quả thật buồn .
Nhưng nào ngờ rằng lúc tôi rời đi, thế nào cũng không mở cửa phòng.
Sau đó, tôi bị Hạ Du Bạch nắm thóp.
Những cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tới mang tai kia hiện lên, tôi sụp đổ nhắm mắt lại.
Sao lại có dáng vẻ cặn bã nhã nhặn như chứ?
Đêm qua Hạ Du Bạch vừa giải quyết thay tôi, vừa trang nghiêm giảng giải kiến thức sinh học ở bên tai.
Dưới cặp kính nửa gọng là nụ thành thục lão luyện của .
Đúng là quá trớn.
3.
Lúc xuống lầu, Hạ Du Bạch không có ở nhà.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào bàn ăn và khuấy cà phê với tâm trạng chán ngán.
Chuyện này do tôi sai trước.
Về sau Hạ Du Bạch giúp tôi giải quyết vấn đề, có vẻ cũng hợp hợp lý.
Suy cho cùng, nếu tôi lấy lý do này vào bệnh viện, e rằng tôi sẽ bị ba tôi đánh gãy chân.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến khuôn mặt cứng nhắc cấm dục của Hạ Du Bạch, chẳng hiểu sao tim tôi lại đập rộn lên.
Cứu mạng, sau này tôi phải đối mặt với thế nào đây.
“Đang nghĩ gì đó?”
Ba tôi đặt tờ báo xuống.
“Không có, không có gì ạ.”
“Nhị thiếu gia của nhà họ Phương gần đây đã về nước rồi, con đi giao thiệp với cậu ta đi.”
Dứt lời, ông vẫy tay ra hiệu tài xế đưa tôi đi.
Hoàn toàn không cho tôi cơ hội từ chối.
Tôi giậm chân và lên xe.
Ba tôi chính là như , tư tưởng ích kỷ một cách tinh vi.
Vì lợi ích của công ty, ông có thể ép tôi cưới bất cứ ai.
Sở dĩ ông nhận nuôi Hạ Du Bạch là vì bản thân có vấn đề về sức khỏe sau khi sinh ra tôi, không thể sinh con nữa, ông lại không cam tâm giao công ty cho người khác.
Ba tôi sớm đã ra tôi không có năng khiếu kinh doanh, nên đã chọn trúng Hạ Du Bạch trong hàng ngàn sự lựa chọn, để hỗ trợ tôi trong tương lai.
Chúng tôi dường như chỉ là công cụ để ông ta đạt mục đích.
Nhưng khi người ta không có vốn liếng để phản kháng thì chỉ có thể lựa chọn phục tùng.
Nhìn mưa rơi tí tách ngoài cửa kính, tôi bực bội kéo rèm che lại.
Đến nhà hàng, tôi giả vờ qua loa cho có lệ.
Phương Gia Dụ gì, tôi đều:
“Ôi, thật sao?”
“Chà, lợi quá.”
“Ồ, hoá ra còn có chuyện như thế!”
Chủ trương mọi việc đều phản hồi, chuyện nào cũng đáp.
Tôi chống cằm, tâm trí hơi lơ đãng.
Sau đó tôi phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ.
Tôi ấy thế mà lại so sánh Phương Gia Dụ với Hạ Du Bạch.
Hắn không cao bằng Hạ Du Bạch.
Hắn không đẹp trai bằng Hạ Du Bạch.
Những chứng chỉ và bằng cấp học thuật mà hắn khoe khoang, Hạ Du Bạch đã lấy ngay từ năm nhất đại học.
Hơn nữa, tôi thậm chí còn không uống một ngụm đồ uống do hắn vừa gọi.
Hắn cũng chỉ biết say sưa về trải nghiệm du học của mình.
Bạn thấy sao?