Từng Bước Hãm Sâu – Chương 4

Chương 04

Nếu Hạ Du Bạch ở đây, nhất định sẽ ra vẻ nghiêm túc phê bình tôi: “Kẻ rắc rối.”

Sau đó lập tức đổi cho tôi một tách cà phê nóng.

Chắc chắn còn gọi cho tôi một phần bánh ngọt dâu tây để ăn.

Hạ Du Bạch giống như một mô hình phân tích dữ liệu cỡ lớn lấy tôi trung tâm.

Chỉ cần ở bên cạnh tôi, sẽ luôn quan sát từng lời , hành của tôi.

Từ đó dự đoán những kỳ vọng bên trong tôi và đưa ra phản hồi tốt nhất một cách chính xác.

Có lẽ vì Hạ Du Bạch chăm sóc tôi quá tốt, đến mức khi ở bên người khác, kiểu gì tôi cũng sẽ không kìm mà nghĩ đến .

4.

Vốn tưởng rằng Phương Gia Dụ có thể cảm nhận sự mất kiên nhẫn của tôi.

Nào ngờ trái lại như cổ vũ, hắn liên hồi suốt ba tiếng đồng hồ.

Mãi đến khi sắc trời dần tối, khách khứa xung quanh đều lần lượt rời đi.

Hắn mới giật mình: “Cô Hạ, tôi đưa về nhà nhé.”

“Đúng là một buổi trò chuyện vui vẻ, đến nỗi quên cả thời gian.”

Tôi ôm cái bụng trống rỗng của mình, miệng lòng lạnh như băng.

Vui con mẹ chứ vui.

Xe dừng trước cổng nhà họ Hạ.

Phương Gia Dụ ân cần xuống xe và vòng sang phía bên kia mở cửa cho tôi.

Theo phép lịch sự, tôi vịn bàn tay hắn đưa ra.

Có điều vừa đứng vững, tôi bỗng cảm nhận một ánh mắt sắc bén.

Hạ Du Bạch đứng trên cầu thang xuống, ánh mắt dán chặt vào chúng tôi, lạnh lùng .

“Mãn Mãn, tới đây.”

Sao lại ở đây?

Thói quen việc và nghỉ ngơi của Hạ Du Bạch rất khác thường, vào giờ này mỗi ngày, đều kiên trì tổ chức các cuộc họp xuyên biên giới để giải quyết các vấn đề của chi nhánh.

Tôi sững sờ một lúc, nhất thời quên cử .

Ánh mắt Hạ Du Bạch ảm đạm, áp suất không khí xung quanh cực kỳ thấp.

“Tới đây, em biết đó, đừng bắt tôi phải lại lần hai.”

Ánh mắt hung dữ của khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

Rõ ràng không gì cả, tôi vẫn cảm thấy chột dạ.

“Anh trai…”

Tôi chạy chậm qua, nũng nịu ôm lấy tay và nhẹ nhàng lắc lư.

Bình thường khi nổi giận rất thích tôi trò này.

Nhưng không biết tại sao, hiện giờ chiêu này lại mất tác dụng.

Ánh mắt Hạ Du Bạch vẫn u ám như cũ.

Đang yên lành tự nhiên nổi giận gì chứ?

Tôi nhịn không mà oán thầm, trên mặt không dám để lộ một tia bất mãn nào.

Phương Gia Dụ thậm chí không chớp mắt, hướng về phía tôi vẫy tay.

“Ngủ ngon nhé, Hạ.”

“Tổng giám đốc Hạ, hôm khác tôi sẽ đến thăm hỏi .”

“Không cần.”

Hạ Du Bạch nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó kéo tôi đi.

Đi thẳng lên lầu, đóng sầm cửa phòng.

Tiếng đóng cửa lớn tim tôi run lên.

Tôi sợ đến mức trợn tròn mắt, ngập ngừng lí nhí.

“Anh trai, sao ?”

Sắc mặt Hạ Du Bạch mang vẻ nguy hiểm, lòng bàn tay thô ráp chạm vào môi dưới của tôi.

“Mãn Mãn, hiện đã quá giờ vào cổng ba phút rồi.”

Trong trường hợp không có thông báo thì phải về nhà trước 9 giờ tối.

Đây là quy tắc đặt ra sau khi tôi say rượu lạc đường vào một đêm khuya.

Bàn tay Hạ Du Bạch đặt trên eo tôi siết chặt lần nữa, trong giọng mang theo vài phần nguy hiểm.

“Vượt quá ba phút, thì ba lần.”

Tôi bất giác muốn trốn, chợt bị đè lại.

Hạ Du Bạch trầm giọng .

“Sao thế, câm rồi à?”

Cuối cùng tôi cũng kịp phản ứng hình trong miệng mang hàm nghĩa gì.

Hạ Du Bạch dường như đang ghen.

Suy đoán này hiện lên trong đầu tôi, dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...