Dạ dày của tôi không tốt, thức dậy quá muộn, cộng thêm khó chịu vì nhịn ăn quá lâu khiến tôi có bệnh kén ăn.
Chỉ có cách uống sữa bò ấm mới thuyên giảm cảm giác khó chịu này.
Hạ Du Bạch biết rõ thói quen của tôi như lòng bàn tay nên đã chuẩn bị trước như thường lệ.
Lông mi tôi khẽ run, tôi mất tự nhiên quay mặt đi.
Hai ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Tôi không bài xích sự gần gũi của Hạ Du Bạch, thực tế tôi còn cực kỳ ỷ lại vì sự đồng hành của trong những năm qua.
Những năm đầu, ba tôi bận bịu điều hành công ty, căn bản không rảnh để quan tâm tôi. Về sau, ông bận đi khắp nơi tìm y hỏi thuốc, thường xuyên vài tháng không về nhà.
Lúc Hạ Du Bạch về đến nhà chỉ mới mười ba tuổi, lại phải gánh vác áp lực không thuộc về độ tuổi này.
Bởi vì chỉ khi đủ xuất sắc, mới không bị bỏ rơi lần nữa.
Từ nhỏ Hạ Du Bạch đã thông minh hơn người bình thường, cho nên biết rõ ý nghĩa tồn tại của mình.
Anh liều mạng học tập chăm chỉ và giành nhiều giải thưởng, lên đại học lập tức bắt đầu tiếp với công ty.
Vào năm hai đại học, vì muốn nhận sự chấp thuận từ ban giám đốc, đã việc ngày đêm để hoàn thành dự án, cuối cùng bản thân mệt mỏi quá độ đến mức phải nhập viện.
Thực ra việc chăm sóc tôi không phải là trách nhiệm của , xử lý chuyện công ty cho tốt mới là điều ba tôi cầu đối với .
Dẫu , vẫn đích thân lo cơm ăn áo mặc cho tôi suốt mười năm qua dù bận tối mắt tối mũi.
Thuở còn bé tôi rất sợ bóng tối, nên ngày nào cũng kể chuyện cho tôi ngủ, sau đó lại thức khuya ôn bài.
Anh còn vì tôi đau bụng kinh mà lo lắng đến mức hủy cuộc họp, bắt chuyến bay chặng đỏ về nhà.
Anh cũng luôn có mặt trong các buổi họp phụ huynh của tôi.
Vì không có sự quan tâm của ba mẹ nên tôi luôn thiếu cảm giác an toàn.
Các giáo viên và học xung quanh đều cho rằng tôi là người nhạy cảm và khó hòa đồng.
Cho đến khi Hạ Du Bạch xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Anh rất nghiêm khắc trong học tập, trong đời sống thường ngày lại dành cho tôi khá nhiều ưu ái, điều đó đã nuôi dưỡng tôi thành tính yếu ớt như bây giờ.
Trước đây, khi bị ấm ức tôi chỉ biết khóc thầm, học cách sự với mà không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, thậm chí còn dám trêu chọc dù bị mắng nhiều lần.
Hạ Du Bạch chấp nhận tất cả và bao dung mọi tính khí thất thường của tôi.
Thực ra bây giờ nghĩ lại, cảm của Hạ Du Bạch đối với tôi đã để lại dấu vết từ lâu.
Sự quan tâm dành cho tôi đã vượt quá giới hạn.
Chẳng qua tôi đã quen với việc đối xử tốt với tôi, nên không nhận ra có chỗ nào sai.
Tuy nhiên điều khiến người khác đau lòng là tôi phải vạch ra ranh giới rõ ràng với .
Trong , tôi không muốn mất đi .
Một mớ cảm phức tạp đan xen vào nhau.
Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng.
“Sáng nay ba đã gọi điện thông báo chuyện kết hôn của em. Tối nay sẽ đích thân đi chuyện với ông ấy, em vẫn còn nhỏ…”
Mấy năm nay, ba tôi ngày càng yên tâm hơn về Hạ Du Bạch, ông không còn can thiệp vào quyết định của trong công ty nữa.
Hạ Du Bạch dần dần tập hợp quyền lực, tiếng trong nhà cũng ngày càng tăng.
“Anh ơi, em không phản đối…”
Tôi cúi đầu nhấp một ngụm sữa bò, không dám .
Bạn thấy sao?