Đây có vẻ là cách tốt nhất.
Chỉ cần tôi kết hôn, mối quan hệ của chúng tôi sẽ có thể về đúng quỹ đạo.
Anh vẫn là trai của tôi.
“Mãn Mãn, em có biết mình đang gì không?”
Giọng Hạ Du Bạch chợt lạnh như băng.
“Dù sao kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, gả cho ai cũng thôi.”
Tôi lấy hết can đảm phản bác một mạch.
“Chỉ cần em không bằng lòng, có ở đây, không ai có thể ép buộc em.”
“Em rồi, em không phản đối.”
Tôi điều chỉnh âm lượng và lặp lại lần nữa.
Lần này, tôi lên giọng nhấn mạnh.
Trước kia không phải tôi chưa từng thử đối đầu với quyết định của cha tôi, kết quả Hạ Du Bạch bị cấm túc năm ngày.
Khi ra ngoài, ngất đi vì đói và phải nằm viện một tuần để truyền dịch dinh dưỡng mới hồi phục sức khỏe.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác tuyệt vọng khi ấy.
Ba tôi rất giỏi g.i.ế.c người không dao, ông sẽ ra tay với tôi, mà sẽ vung d.a.o với những người xung quanh tôi.
Tôi không muốn Hạ Du Bạch gánh chịu hậu quả thay tôi nữa.
Huống hồ, vốn không nên can thiệp vào việc này.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Oxy dường như bị nén lại, n.g.ự.c tôi căng cứng đến khó thở.
Hạ Du Bạch chậm rãi ngước mắt lên, im lặng tôi.
Tôi không hề trốn tránh mà nghênh đón ánh mắt của , song hai tay đặt trên đầu gối đã thấm đẫm mồ hôi.
Qua một khoảng lâu sau.
Anh nhàn nhạt lên tiếng.
“Mãn Mãn, nếu em cảm thấy lời tỏ tối qua của quá đột ngột, sẽ cho em thời gian suy nghĩ, em không cần thiết…”
“Không phải vì chuyện đó đâu.”
“Vậy thì tùy ý em.”
Tôi bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Từ trước đến nay, hễ là chuyện Hạ Du Bạch đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, ấy thế mà lần này lại đồng ý thật nhẹ nhàng.
“Còn vấn đề gì nữa không?”
Đáy mắt không một tia gợn sóng.
“Không có, không có ạ.”
6.
Sau ngày hôm đó, Hạ Du Bạch bắt đầu giữ khoảng cách với tôi.
Đây rõ ràng là kết quả mà tôi mong muốn, chẳng biết vì sao tôi lại cảm thấy có chút mất mát không thể diễn tả rõ.
Lễ đính hôn đưa vào chương trình nghị sự hằng ngày, vì muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa tôi và Phương Gia Dụ, ba tôi đặc biệt giao một dự án hợp tác với nhà họ Phương cho tôi.
Với tư cách là người phụ trách, Phương Gia Dụ và tôi cần gặp mặt để quyết định một số chi tiết trong hợp đồng.
Hạ Du Bạch đảm nhiệm tài xế, chủ xin đưa tôi đến trụ sở chính của Phương Thị.
Ngay trước mặt ba nên tôi không từ chối.
“Ngồi ghế sau.”
Lúc lên xe, tôi vô thức kéo cửa ghế phụ ra.
Hạ Du Bạch không nóng không lạnh lên tiếng.
Tay tôi siết c.h.ặ.t t.a.y trên khung cửa, đóng sầm cửa lại.
Sau đó ngồi vào hàng ghế sau.
Tôi những món đồ trang trí đáng phía ghế trước và chiếc đệm màu hồng bên trên, trong lòng chợt cảm thấy ngột ngạt.
Đó rõ ràng là chỗ ngồi độc quyền của tôi.
Tôi đã bỏ rất nhiều công sức vào việc trang trí nó.
“Sao không cho em ngồi phía trước? Em đâu phải người khác, em là em mà.”
Hạ Du Bạch không móc tôi như ngày thường.
Mà chỉ bình tĩnh nhắc nhở.
“Thắt chặt dây an toàn.”
“Em là người đã có vị hôn phu, nên giữ khoảng cách với người khác giới một chút. Hiện nay có nhiều phương tiện truyền thông thích chụp vài bức ảnh bắt mắt để tung tin đồn thất thiệt, việc cẩn thận chút cũng không có gì sai.”
Bạn thấy sao?