“Hơn nữa, chúng ta đâu có quan hệ huyết thống?”
Những lời ấy có đủ kiên nhẫn cũng chứa đầy sự xa lánh.
Cảm về đúng chừng mực sẽ tạo ra một rào cản vô hình.
Khiến tôi không có lý do gì để chỉ trích vẻ lạnh lùng của , cũng không có tư cách để cầu thêm từ .
Lòng tôi tràn ngập cảm giác đau xót.
Gương chiếu hậu phản chiếu vẻ mặt thờ ơ của Hạ Du Bạch.
Tôi rầu rĩ ngoảnh mặt đi, không thêm lời nào nữa.
Lúc xe dừng bánh, tôi cờ gặp đồng nghiệp mới.
Cô kia vẫy tay với tôi, sau đó gật đầu với Hạ Du Bạch theo phép lịch sự: “Vị này là?”
Tôi vẫn còn giận dỗi, mỉm đáp lại.
“Chỉ là tài xế thôi.”
Cô kia rời đi trước, tôi định xuống xe thì phát hiện cửa đã bị khóa.
“Mở cửa, em sắp muộn rồi.”
Hạ Du Bạch gõ ngón tay lên vô lăng, phớt lờ sự thúc giục của tôi.
Anh quay đầu, nheo mắt tôi, khẽ một tiếng: “Em sẽ hôn tài xế sao?”
Mặt tôi lập tức ửng hồng, cổ họng bỗng khô khốc.
Vừa hay Phương Gia Dụ gọi đến, tôi bắt lấy cọng cỏ cứu mạng và chuyển chủ đề.
“Em muốn xuống xe, Phương Gia Dụ đang đợi đón em ở cổng ra vào.”
“À, ra , chuyện này có liên quan gì đến ?”
Cửa sổ xe dâng lên, chỉ còn lại tôi và trong không gian kín mít.
Hạ Du Bạch hạ ghế lái xuống, khom người bước một bước dài, dễ dàng tới hàng ghế phía sau.
“Anh, gì ?”
Anh đẩy tôi vào góc, lạnh.
“Làm chuyện mà lái xe không nên .”
Có lẽ vì đợi quá lâu, Phương Gia Dụ đi thẳng thẳng tới xe của Hạ Du Bạch.
“Hạ Du Bạch, mau thả em ra.”
“Bên ngoài còn người đấy!”
Tôi sợ đến mức lắp.
Sắc mặt Hạ Du Bạch không thay đổi, tiếp tục cắn xé môi tôi như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi đan chéo tay bịt môi , kháng cự đẩy ra.
Trái lại, bắt đầu ngậm ngón tay của tôi hôn lấy hôn để, nhếch mép khẩy: “Có người thì sao?”
“Sợ vị hôn phu của em biết hả?”
Trong mắt Hạ Du Bạch đầy rẫy hung ác nham hiểm, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
“Vậy em có thẳng thắn cho cậu ta biết, chúng ta còn thân mật hơn so với tưởng tượng của cậu ta hay không?”
7.
Tiếp theo, ngày nào tôi cũng chạy đến Phương Thị.
Trong lòng dường như đang cạnh tranh với Hạ Du Bạch.
Nhưng rốt cuộc đang so đo điều gì?
Bản thân tôi cũng không rõ.
Thái độ của Phương Gia Dụ rất tích cực, hắn chuẩn bị một văn phòng tạm thời cho tôi.
“Muộn rồi, để đưa em về nhé!”
Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, tôi ngước mắt lên từ đống tài liệu.
Đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ.
Tôi theo phản xạ với lấy chiếc điện thoại vẫn luôn yên ắng ra, bấm vào lịch sử cuộc gọi.
Giao diện màn hình vô cùng sạch sẽ.
Không hề có một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào từ Hạ Du Bạch.
Tôi nhấn vào phần mềm nhắn tin, phát hiện cuộc trò chuyện cuối cùng cách đây nửa tháng.
Tôi hỏi tại sao dọn đi, có điều chỉ đọc chứ không phản hồi.
Tôi nắm chặt điện thoại đến mức trắng bệch, tự dưng cảm thấy bực bội.
“Có chuyện gì ?”
Phương Gia Dụ vươn tay vẫy trước mặt tôi.
“Không có gì, chúng ta đi thôi!”
Tôi chậm rãi thở ra một hơi, đè nén cảm xao .
Lúc xuống lầu.
Phương Gia Dụ rất tự nhiên tiến lại gần, định nắm tay tôi.
Tôi giật nảy mình, đầu ngón tay vừa chạm vào đã bị tôi hất ra.
Phương Gia Dụ lúng túng đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi.
“Chúng ta đã đính hôn rồi. Có thế nào em cũng không nên phản ứng chứ!”
Cả người tôi cứng đờ, giật giật khóe miệng.
Bạn thấy sao?