“Hoặc sinh cho bản vương một đứa con thừa tự, hoặc giữ lấy mạng của trượng phu ngươi, chọn một điều đi.”
Nam nhân trước mắt, dung mạo như tiên giáng trần, đang đứng sừng sững trên điện, ánh mắt nóng rực như lửa thiêu thẳng vào ta.
Ta kinh ngạc đến mức há miệng không nên lời.
Còn ngỡ bản thân nghe nhầm.
Nhưng khi trông thấy chúng nhân xung quanh cũng đều sửng sốt, ta mới chắc chắn lời hắn vừa là thật.
“Đừng đáp ứng hắn! Dù có chết ta cũng không để nàng chịu nhục như thế!”
Phu quân ta phẫn nộ quát lên.
“Ngươi chắc chứ?”
Tên cẩu vương gia nheo mắt.
“Ngươi chết rồi, hai con trai một nữ nhi của ngươi, còn cả ái thê này nữa…”
Nói đến đây, ánh mắt hắn không che giấu nổi tham lam đảo qua thân thể ta.
Rồi quay lại chằm chằm phu quân như đang uy hiếp.
“Vậy thì chẳng biết sẽ rơi vào tay ai nữa.”
Phu quân rùng mình một cái.
Nghĩ đến cảnh mình vong mạng, ba hài tử bơ vơ không chốn nương tựa.
Còn thê tử bị cẩu vương gia dòm ngó như hổ đói rình mồi, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rợn người.
“Bản vương cho hai người một ngày để suy nghĩ.”
“Nếu nghĩ thông rồi thì đến tìm bản vương.”
Cẩu vương gia , ánh mắt lại dừng nơi ta.
Nóng bỏng như thể chờ một con cừu ngoan tự bước vào miệng sói.
Ta và phu quân vốn là thị vệ thân cận bên cạnh hắn.
Mười năm qua ta thầm cẩu vương gia, cũng hầu hạ hắn suốt mười năm trời.
Mười năm sớm tối kề cận, cận kề bên tai, ta từng nghĩ mình có thể bước vào lòng hắn.
Nhưng khi Bạch Nguyệt Quang quay về, vương gia lập tức một cước đá ta ra ngoài.
Để lấy lòng Bạch Nguyệt Quang, hắn thậm chí đem ta ban cho một gã thị vệ khác.
Ban đầu ta không chịu, khóc lóc cầu xin hắn chớ thế với ta.
Nhưng hắn tuyệt không chút lay chuyển.
Đêm phòng, ta rơi nước mắt không ngừng.
Sau cùng, tự lau khô lệ, coi như mười năm nghĩa đều đổ xuống cho chó ăn.
Từ nay về sau, ta thề sẽ không vì hắn mà rơi một giọt lệ nào nữa.
Phu quân ta, ánh mắt ngơ ngẩn pha lẫn si mê.
Chàng dung mạo tuấn.
Tuy không có vẻ tiên nhân như cẩu vương gia, cũng tuấn tú phi phàm.
Là đối tượng bao nhiêu khuê nữ kinh thành thầm thương trộm nhớ.
Thấy ta đau lòng, chàng có chút xót xa, nhẹ giọng an ủi:
“Tuy ta cưới nàng là do mệnh lệnh, ta sẽ tôn trọng nàng.”
“Ta biết nàng từng vương gia, giữa nàng và hắn chung quy là vô duyên.”
“Dù nàng không thể chấp nhận ta, ta cũng nguyện chăm sóc nàng cả đời.”
“Thật ra… cho dù thấy nàng bên vương gia, ta vẫn một lòng nàng.”
Ta ngẩng đầu người nam nhân có chút lúng túng trước mắt.
Chắc đây là lần chàng nhiều nhất trong đời.
Dù ta vương gia, thời gian ta ở bên phu quân là nhiều và dài nhất.
Nhìn chàng vì ta mà lo lắng, ta khẽ hỏi dò:
“Chàng cũng biết ta từng có quan hệ với vương gia, thật sự không chê ta sao?”
“Trong lòng ta, Tuyết Nhi là nữ tử thuần khiết nhất thế gian.”
Phu quân trả lời hết sức nghiêm túc.
Ta phì .
Thật hiếm khi nghe lời như từ chàng.
Phu quân thấy ta , ngẩn người một lát.
Rồi vội vàng xấu hổ gãi đầu:
“À… trời không còn sớm, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chàng không nghỉ sao?”
Ta chàng hỏi.
“Ta… ta ra ngoài ngủ.”
Phu quân lí nhí đáp.
“Hôm nay là đêm phòng hoa chúc, chàng ra ngoài ngủ, nếu để người khác biết chẳng phải sẽ thành chuyện để thiên hạ bàn tán?”
Ta bộ khó xử.
“Vậy… ta ở lại.”
Phu quân vội vàng .
“Nàng yên tâm, ta chỉ ngủ bên cạnh bàn, tuyệt đối không quấy rầy nàng.”
“Phu quân, chẳng lẽ chàng không muốn ngủ cùng thiếp sao?”
Ta thấy chàng vẫn không hiểu ý, bỗng có chút nôn nóng.
Phu quân nghe ta gọi hai chữ ‘phu quân’, cả người ngây dại.
Lại nghe ta muốn cùng ngủ, cứ như không tin vào tai mình.
Dè dặt ngước mắt ta:
“Ta… ta thật sự có thể ngủ cùng nàng sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Rồi chợt thấy chua xót:
“Trừ phi phu quân không muốn.”
“Nếu chàng không thích thiếp, thì như chàng từng , về sau cứ coi như huynh muội.”
“Sao có thể?”
“Tuyết Nhi, nàng không biết đâu…”
“Ta đã thích nàng từ rất lâu rồi.”
“Đáng tiếc trong mắt nàng chỉ có vương gia, ta chỉ đành giấu cảm trong lòng.”
“Không ngờ ta lại có thể cưới nàng.”
“Giống như đang mộng , mọi thứ đều quá không thật.”
Bạn thấy sao?