Lên lớp 11, Hứa Chu đá bóng bị gãy chân.
Tôi hy sinh cả giấc ngủ, chép tay hai bản ghi chép cho từng môn, chỉ vì cậu ta bản photo mờ quá, không rõ.
…
Sự tận tụy gánh vác của tôi chẳng đổi lại lời cảm ơn nào.
Chỉ đổi lại là một sự oán trách khi tôi buông tay không lo nữa.
Có lẽ họ quên mất,Họ mới là bố mẹ ruột của Hứa Chu.
Những việc chính họ còn không nổi, sao lại trông chờ vào một đứa trẻ như tôi?
4
Trước khi tôi xuống xe.
Mẹ Hứa lấy từ túi ra một phong bao lì xì.
“Lâm Lâm, đây là chút tấm lòng của bác, chúc con đậu vào trường đại học con mơ ước.”
“… Bọn bác cũng hy vọng năm nay Hứa Chu sẽ vào cùng trường với con, sau này có con trông nom nó, bọn bác mới yên tâm.”
Ý bà là —
Tôi đã gia đình họ công nhận, họ đồng ý cho tôi và Hứa Chu ở bên nhau.
Tôi chưa từng che giấu cảm dành cho Hứa Chu.
Hai bên phụ huynh đều biết rất rõ điều đó.
Chẳng bao lâu sau khi tôi chuyển đến nhà họ sống, mẹ Hứa còn từng đặc biệt gọi tôi ra chuyện riêng.
Bóng gió hay công khai, bà ấy đều từng nhắc tôi đừng vì cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến việc học của Hứa Chu.
Tôi rất nghe lời.
Nghe lời đến mức coi thành tích của Hứa Chu còn quan trọng hơn cả của bản thân mình, chỉ mong chứng minh rằng tôi sẽ không kéo chân ta.
Nên nếu là tôi của trước đây, có lẽ sẽ cảm thấy vui mừng khi ước nguyện thành sự thật.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy họ đã lợi dụng cảm của tôi.
Hơi hèn hạ.
Thấy tôi không đưa tay ra nhận bao lì xì, mẹ Hứa bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bố Hứa thì như đã hiểu ra điều gì đó.
Ông với vẻ đã tỏ tường: “Hai đứa cãi nhau à?”
Tôi đè nén hết mọi cảm xuống.
“Chú, dì, Hứa Chu đã có bố mẹ, có , dù thế nào đi nữa, cũng không đến lượt cháu phải lo cho cậu ấy.”
Hai người sững lại, nét mặt không kìm mà sa sầm xuống rõ rệt.
Trước khi họ kịp phản ứng,Tôi xách hành lý, xuống xe.
Cũng khá muốn xem thử.
Kiếp này, khi bố mẹ Hứa phải đối đầu với Lê Noãn Noãn,Liệu họ còn có bao nhiêu phần trăm thắng thế?
5
Ngày cuối cùng để nộp nguyện vọng đại học.
Bố mẹ Hứa cuống cuồng gọi điện cho tôi.
Họ vừa biết của Hứa Chu không chỉ là quen qua mạng, mà còn chỉ thi có 230 điểm trong kỳ thi đại học.
Ban đầu là bối rối.
Sau đó thấy ảnh Lê Noãn Noãn với lớp trang điểm mắt khói đậm, mặc tất lưới màu đen.
Tiếp đến là sốc nặng.
Cuối cùng, nghe Hứa Chu thẳng thừng thừa nhận rằng vì ta nên ta mới quyết định học lại.
Hai người lập tức nổi trận lôi đình.
Nhốt ta lại trong nhà.
Ban đầu họ vẫn còn chút ảo tưởng, nghĩ Hứa Chu ôn thi lại là để cố gắng vào Thanh Hoa hay Bắc Đại.
Giờ phải đối diện với sự thật trần trụi trước mắt, họ không sao chấp nhận nổi.
“Lâm Lâm, dì thật không ngờ, nó lại dám buộc chăn thành dây thừng, trèo từ cửa sổ tầng bảy xuống dưới. Vì con bé đó, nó đến mạng sống cũng không cần nữa!”
Không chỉ mạng sống của mình.
Mà cả mạng sống của tôi, ta cũng muốn đem chôn cùng với Lê Noãn Noãn.
Trái tim khẽ nhói lên, cơn đau đến muộn mà dồn dập như thác lũ.
Trong điện thoại, mẹ Hứa vẫn đang khóc thút thít.
“Chúng tôi đã khóa hết thẻ của Hứa Chu rồi, nó không có tiền, cũng không còn chỗ nào để đi, chắc chắn sẽ tìm đến cháu, Lâm Lâm, cháu nhất định phải bắt nó điền nguyện vọng trước khi hết thời gian… Dì thật sự hết cách rồi, chỉ còn biết nhờ vả cháu thôi.”
Bên ngoài,
Hứa Chu đang ôm Lê Noãn Noãn, nửa nửa không tôi.
“Hứa Chu đang ở chỗ cháu. Nếu hai người muốn cậu ấy nộp nguyện vọng, thì mau đến đây đi. Cháu không chắc mình có thể giữ chân ta bao lâu.”
Mẹ Hứa nấc lên một tiếng nức nở.
“Chỉ còn hai tiếng nữa là hết hạn rồi, cháu không thể… không thể…”
Từ “hai tiếng” bà ấy nhấn rất rõ ràng.
Bà đang chờ tôi cuống lên, chờ tôi gật đầu hứa hẹn, chờ tôi cũng lo lắng cho tương lai của Hứa Chu như bà .
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ cúp máy.
Vì để tiện cho học sinh và phụ huynh trong lớp học thêm ra vào,
Cửa nhà không khóa.
Hứa Chu cùng Lê Noãn Noãn đã bước thẳng vào nhà tôi.
Cô ta liếc tôi một cái đầy khinh bỉ.
Tròng mắt trắng dã đối lập rõ rệt với quầng thâm đen sì quanh mắt.
“Bé , đây là nhỏ thanh mai của à? Tóc ngắn, áo thun, mặt mộc không trang điểm, quen lắm, kiểu này chắc chắn là dạng ‘ giả trai’ rồi nhỉ~”
6
Lê Noãn Noãn chính là kiểu người như đấy.
Không trang điểm thì là “ giả trai”.
Trang điểm rồi thì thành “ trà xanh”.
Gọi tên đàn ông thẳng thừng thì là “ cao ngạo”.
Gọi đàn ông là “” thì là “ em”.
Trong mắt ta, ngoài bản thân ra, tất cả phụ nữ đều là “ thảo mai”.
Ở kiếp trước, lần đầu tôi tiếp với ta, tôi còn nhẹ nhàng tử tế, cố gắng lý lẽ.
Bạn thấy sao?