Từng Là Thanh Xuân [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

Cô ta thêm tôi vào danh sách bè chỉ để một việc:

Khiêu khích.

【Đệm giường bị nằm dơ quá rồi, tôi ném đi rồi.】

【Bộ drap giường chọn quê mùa thật, y chang con người .】

【Ảnh lén chui vào ngủ cùng tôi nè, hihi, có ghen không?】

【Học giỏi thì sao? A Chu chọn là tôi, không phải .】

Từng dòng tin nhắn của Lê Noãn Noãn tôi đều xem như trò giải trí.

Chẳng hồi đáp dòng nào.

Thỉnh thoảng tôi còn vào thả tim bài khoe cảm của ta nữa là khác.

Thật lòng mà , tôi không hề ghét ta.

Vì người đâm tôi một nhát chí mạng, đâu phải ta.

Tôi đậu vào chương trình liên kết 2+2 của một trường đại học có tiếng trong thành phố.

Hai năm đầu học trong nước, hai năm sau sang Mỹ du học, tốt nghiệp sẽ nhận bằng cử nhân quốc tế.

Đúng vào ngày tôi nhập học, có một tin nóng leo top trending.

【Soái ca học bá cao điểm quyết định ôn thi lại vì thi trượt, này tôi “nghẹt thở”!】

Trong video, Hứa Chu đã nhuộm tóc vàng chói, đeo khuyên tai đôi cùng kiểu với Lê Noãn Noãn.

Người phỏng vấn hỏi ta có bao giờ hối hận với quyết định này không.

Ánh mắt ta kiên định.

“Dù phía trước là cây cầu gãy, tôi vẫn chọn cùng Noãn Noãn nhảy xuống. Chỉ để với ấy rằng: đừng sợ, ở đây.”

Rất ngầu.

Giá như điểm số của ta cũng ngầu như lời thì tốt rồi.

Kết quả bài thi tháng đầu tiên ở trường luyện thi của Hứa Chu vừa công bố.

612 điểm.

Sau đó là…

600 điểm.

Rồi 580 điểm.

Tụt dốc không phanh.

8

Dưới sức ép của bố mẹ Hứa, Hứa Chu và Lê Noãn Noãn miễn cưỡng đến trường đại học của tôi tham quan.

Bố mẹ ta hy vọng thông qua môi trường học thuật của một trường top đầu, có thể khơi dậy lực học tập từ bên trong của ta.

Nhưng ngay từ lúc bước xuống xe, ta và Lê Noãn Noãn đã cắm đầu chơi game không ngừng.

“Hello~ Lâm Lâm.”

Một cậu tôi quen trong lớp học mở chạy xe đạp ngang qua, tự tin và rạng rỡ chào tôi.

Lại một người nữa đi ngang qua.

“Lâm Lâm, cậu xem nội dung bài tập nhóm phân chưa? Khi nào rảnh mình đến khu học nhóm trao đổi nhé.”

Đó là học cùng ngành với tôi.

Sau không biết bao nhiêu người lên tiếng chào hỏi,Hứa Chu rốt cuộc dừng game, giọng đầy khó chịu:

“Đm, tụi nó là ai thế? Thân thiết đến lạ.”

Bố mẹ Hứa khựng lại.

Họ hẳn cũng đã nhận ra.

So với những sinh viên trong trường, tràn đầy sức sống, tươi tắn và tự tin,

Thì cậu con trai mặt mày tái nhợt, mắt thâm quầng của họ trông không khác gì… một tên lưu manh nhỏ.

Tôi lên tiếng:

“Có người là khóa trên vừa đạt giải thưởng nghiên cứu quốc gia, có người là chị vừa đoạt á quân cuộc thi khởi nghiệp toàn quốc, cũng có cùng lớp đang học thêm bằng cử nhân Luật thứ hai…”

“Hả?” Hứa Chu thoáng sững người, sau đó phản ứng lại, “Đủ rồi Lâm Lâm, cậu quen nhiều người giỏi thì hay quá, cậu có cần phải vả vào mặt tôi như thế không?”

Lê Noãn Noãn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Này gì đấy, game sắp thua rồi!”

Cô ta lập tức bị Hứa Chu hất tay ra.

Mẹ Hứa thấy cảnh đó, mắt bỗng sáng lên, như thấy hy vọng.

“Lâm Lâm, thằng nhóc này lại ăn linh tinh rồi, con đừng để ý. Kể cho dì nghe về cuộc sống đại học, việc học và định hướng nghề nghiệp của con đi. Cho ai đó hiểu thế nào là vào trường đại học tử tế, chứ đừng suốt ngày sống mơ mộng!”

Hứa Chu bật khẩy.

“Nếu không nhờ mẹ ta bỏ tiền cho đi học chương trình 2+2, với cái điểm số đó, ta có mơ cũng không vô trường này!”

Hứa Chu thi đại học 690 điểm, cao thật.

Nhưng tôi cũng thi 670 điểm.

Chẳng lẽ đó là một số điểm tệ ?

Tôi bắt đầu thấy tức.

“Vậy với 580 điểm hiện tại của , thì có thể vào trường đại học nào?”

Hứa Chu mặt đỏ như gấc, ấp a ấp úng không nên lời.

“Anh Chu thi đại học 690 điểm cơ mà, muốn vào trường nào chẳng . Chỉ là ấy không thích thôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...