Từng Là Thanh Xuân [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Tôi thật:“Bị ép tham gia vào một trò chơi bệnh hoạn nào đó, thấy hơi buồn nôn.”

Anh ta mặt tôi, đột nhiên đưa tay búng một cái vào trán tôi.

“Lâm Lâm, thật ra tớ cũng khá hối hận.”

10

Tôi cũng thấy hối hận.

Hối hận vì đã ra đây nghe Hứa Chu lên cơn.

“Tớ đáng lẽ nên từ chối cảm của cậu sớm hơn, để cậu không phải bị tớ trì hoãn lâu như mới bắt đầu đương. Nói thật, cậu cũng đấy, vẫn không bằng Noãn Noãn.”

Tôi bật lạnh:

“Thế cậu bỏ tiền ra bấm khuyên môi gì? Để tôi lấy cái máy bấm ghim dập luôn hai môi cậu lại cho tiết kiệm, khỏi phải lải nhải.”

Hứa Chu hình như không hiểu mấy lời người với người.

Anh ta hỏi tôi:

“Nhìn có ngầu không?”

Tôi ngẩn người.

Đây là thứ mà Hứa Chu theo đuổi sao?

Ở bên một nổi loạn như Lê Noãn Noãn, vì ta mà ôn thi lại, ôn rồi lại chẳng lo học hành.

Tất cả những gì ta ,

Chỉ là để… trông cho ngầu?

11

Thời gian trôi qua.

Kỳ thi đại học năm thứ hai đang đến gần.

Tôi đạt IELTS tổng 8.0.

Còn tham gia một dự án khởi nghiệp đoạt giải cấp tỉnh.

Lớp học hè vẫn hoạt , tôi dùng tiền tự kiếm để tranh thủ thời gian học đầu tư – quản lý tài chính.

Dù đã là sinh viên đại học, tôi vẫn giữ tinh thần học tập suốt đời, không dám buông lỏng.

Còn lại Hứa Chu…

Tóc ngày càng nhuộm lòe loẹt.

Người thì xỏ càng ngày càng nhiều chỗ.

Điểm số thì… ổn định thật.

Mấy lần thi thử,Toàn bắt đầu bằng số 4.

Bố mẹ Hứa dù có ngốc đi nữa,Cũng bắt đầu hiểu ra.

Con trai họ chính thức… hỏng rồi.

Họ bối rối, họ thất vọng, họ suốt ngày chia sẻ trên Facebook mấy bài kiểu: “Cha mẹ đau lòng vì con cái không hiểu sự hy sinh.”

Rồi lại liên tục gọi cho tôi.

“Noãn Noãn à, cháu xem sao Hứa Chu lại thành ra thế này, dối như cơm bữa, chẳng có chí tiến thủ, thật sự dì với không thể hiểu nổi nữa rồi…”

Tôi không còn muốn thùng rác để họ trút cảm nữa.

Thế là tôi thẳng thừng chỉ ra mọi chuyện:

“Dì còn nhớ lần Hứa Chu dắt Lê Noãn Noãn đến tận nhà tìm cháu không? Thật ra lúc đó hai người đã đứng sẵn dưới nhà rồi đúng không? Vậy mà vẫn định đẩy cháu ra ngoài, đóng vai kẻ xấu trước mặt Hứa Chu.”

“Hai người muốn quản Hứa Chu, lại không dám, vì sợ sau này nó oán trách.”

“Cũng bởi hai người quá tin vào hình tượng học sinh giỏi ngày xưa của Hứa Chu, nên mới lơ là con người của nó bây giờ.”

“Cuộc sống của Hứa Chu ở trường ôn thi, hai người từng tìm hiểu kỹ chưa? Tài khoản TikTok cặp đôi của nó, thật sự hai người chưa từng thấy à? Nhưng rồi hai người gì? Không một hành nào, ngoài việc liên tục gọi cho cháu, bảo cháu khuyên nhủ nó.”

“Vậy nên, Hứa Chu thành ra thế này, hai người cũng góp công không nhỏ đâu.”

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.

12

Kỳ thi đại học lần hai, Hứa Chu vẫn bỏ thi.

Lê Noãn Noãn thì đột nhiên mất tích.

Ngay đúng vào ngày trước kỳ thi.

Hứa Chu tìm ta suốt ba ngày.

Ngày thứ ba, một người nam từng chơi chung đã liên lạc với Hứa Chu, cho ta biết nơi ở của Lê Noãn Noãn.

Thế là, Hứa Chu tìm ta trong một nhà trọ nhỏ, với cổ tay đầm đìa máu vì tự tử.

Và từ miệng bác sĩ, ta biết tin dữ — ta đang mang thai.

Cả thế giới của ta sụp đổ.

“Chúng tôi đâu có quan hệ thật sự… Sao ta có thể có thai ?!”

Đúng lúc đó, tôi đang khám sức khỏe ở bệnh viện, nghe thấy tiếng hét rung trời của Hứa Chu.

Kiếp trước, Lê Noãn Noãn không phải vì áp lực ôn thi mà tự sát.

Mà là vì cha đứa bé không chịu nhận trách nhiệm. Cô ta ban đầu chỉ định dùng việc tự tử để uy hiếp người kia, ai ngờ lại chơi quá tay.

Đúng , tôi đã biết chuyện này từ lâu.

Có thể nếu tôi trước cho Hứa Chu, ta sẽ không bỏ thi lần này.

Nhưng… tại sao tôi lại phải gánh trách nhiệm đó?

Anh ta là người trưởng thành.

Biết rõ mình đang gì, và cũng hiểu rõ hậu quả.

Hứa Chu và Lê Noãn Noãn chia tay.

Nghe sau khi tỉnh lại, khi bị Hứa Chu chất vấn, Lê Noãn Noãn thản nhiên đáp:

“Tôi chỉ chơi với cậu — học sinh giỏi — một chút thôi mà, cậu tưởng thật à?”

Hứa Chu lúc đó suýt nữa bóp chết ta.

13

Lần này, chính bố mẹ Hứa là người cầu xin Hứa Chu học lại.

Nhưng ta thì lại không muốn nữa.

Anh ta đòi đi du học.

Khi tôi đến nhà họ Hứa, Hứa Chu đang nhốt mình trong phòng học IELTS.

Bố mẹ ta vội vàng ra hiệu cho tôi “suỵt” một tiếng: “Nhẹ thôi, đừng phiền nó.”

Nhưng trong phòng, Hứa Chu vẫn lao ra đầy giận dữ.

“Phiền chết ! Nói chuyện cũng không thể nhỏ tiếng một chút à? Tôi chẳng học nổi gì cả!”

Vừa dứt lời, ta mở to mắt ngạc nhiên.

“Cậu… cậu đến để thăm tôi à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...