Tôi lắc đầu.
“Mẹ tôi nhờ tôi mang ít đồ qua.”
Hứa Chu cúi đầu, khổ:
“Cũng đúng… cậu đâu còn quan tâm gì đến tôi nữa.”
Bóng lưng ta khi quay đi trông thật đơn.
Mẹ Hứa xót xa :
“Con à, dì xin con, khuyên nhủ nó một chút có không?”
Nhìn thấy tóc mai bà đã điểm bạc,
Tôi vẫn mềm lòng.
Tôi đứng cạnh Hứa Chu, cúi đầu trang ghi từ vựng của ta.
Bất chợt, ta lên tiếng:
“Lâm Lâm, dạo gần đây tớ vẫn luôn suy nghĩ lại.”
“Trước kia cậu kèm tớ học, chép bài giúp tớ, suốt ngày khuyên nhủ tớ phải nỗ lực…”
“Hồi đó tớ thấy phiền lắm, giờ nghĩ lại, tớ không thể nào quên dáng vẻ của cậu lúc ấy. Tớ nhận ra, chỉ có cậu là thật lòng tớ, thật sự muốn tốt cho tớ.”
Tôi hít một hơi sâu.
“Không quên chuyện cũ thì nhớ thêm vài từ vựng đi.”
“Cái trí nhớ này mà dùng để học, thì đâu đến nỗi học mãi chỉ thuộc đúng một từ ‘Abandon’!”
Hứa Chu mặt đỏ bừng, vẫn cố gắng thêm nhiều điều nữa.
Phần lớn là để chỉ trích Lê Noãn Noãn.
“Nếu không phải vì ta mà bỏ thi, lần thi đại học này tôi chắc chắn đã có thể đỗ vào trường của cậu.”
Tôi bật .
“Hứa Chu, đừng tự lừa mình nữa.”
“Dù cậu lo cho sự an nguy của Lê Noãn Noãn, thì cậu vẫn có thể báo cảnh sát, giao việc đó cho người có trách nhiệm.”
“Cậu không phải không có lựa chọn. Ngược lại, cậu đã lựa chọn rồi.”
“Chính cậu, không dám đối mặt với năng lực thật sự của mình sau một năm sa sút và buông thả.”
“Cậu đã chọn cách trốn tránh.”
Tôi không bỏ lỡ ánh mắt đau khổ giằng xé của Hứa Chu.
Có những lời,Nói ra không phải để khuyên nhủ,Mà là để đâm thật sâu.
Đúng, tôi cố khiến Hứa Chu sụp đổ.
Một người con đã toàn tâm toàn ý ta, lại phải chết vào đúng ngày hạnh phúc nhất đời mình.
Vậy nên Hứa Chu à,Tất cả những gì cậu đang nhận lấy,Là điều cậu xứng đáng.
14
Sau khi tôi ra nước ngoài,Rất ít nghe tin tức từ nhà họ Hứa.
Chỉ biết họ đã bán đi một căn nhà, chi tiền cho một trung tâm tư vấn du học đắt đỏ, cuối cùng cũng đẩy Hứa Chu vào một trường “đại học rởm” ở nước ngoài.
Tôi không khỏi cảm thán,Đúng là người có tiền thì mức độ “cho phép sai” cao hơn hẳn người thường.
Những năm đó, Hứa Chu vẫn đều đặn gửi cho tôi các bản ca.
Ngoài lần đầu tiên tôi trả lời: “Tôi không có tài khoản VIP, không nghe ”,
Sau đó tôi không phản hồi gì nữa.
Tốt nghiệp đại học xong, tôi tiếp tục học thạc sĩ ở nước ngoài.
Về sau, tôi trở về nước và vào tại một văn phòng luật sư.
Chuyên xử lý các vụ ly hôn.
Hôm đó, vừa xử lý xong một chồng tài liệu, thì nhóm chat lớp cấp ba im ắng bao lâu bỗng nhiên sôi hẳn lên.
Lớp trưởng cũ — Hứa Chu — đề xuất:
【Ra trường đã 10 năm rồi, hay là mình tổ chức họp lớp đi?】
Anh ta còn đặc biệt @ tôi:
【Nghe cậu về nước rồi, nhất định phải bớt chút thời gian đến nhé. Tớ còn mời cả Trương – người sẽ nghỉ hưu năm nay – rất muốn gặp cậu.】
Cô Trương là giáo viên dạy Văn của chúng tôi, ngày xưa hay tranh thủ dạy riêng cho tôi sau giờ học.
Nên tôi đã quyết định đi họp lớp.
Chỉ có hai chỗ là để trống: giữa tôi và Trương — là chỗ của Hứa Chu.
Sau khi tôi ngồi xuống, Hứa Chu liên tục nhắc lại “ nghĩa thanh mai trúc mã” giữa hai người.
Tôi đều lảng tránh cho qua chuyện.
Cô Trương nắm lấy tay tôi, cảm thán:
“Sao hai đứa không thể đến với nhau nhỉ? Đúng là đáng tiếc quá.”
Không một chút nào đâu.
Thật lòng mà , đó là điều may mắn lớn nhất đời tôi.
Rời khỏi quỹ đạo cuộc sống xoay quanh Hứa Chu, tôi mới phát hiện — thế giới bên ngoài rộng lớn đến nhường nào.
Buổi họp lớp đúng kiểu buổi “show hàng ngầm”.
Người này khoe vừa nhận dự án vài chục triệu từ chính phủ.
Người kia kể mới đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ về.
Lại có người hớn hở chìa tay khoe viên kim cương sáng lóa trên ngón áp út, bảo là chồng mua tặng.
Đến lượt Hứa Chu.
“Hồi đó, tôi thi đại học 690 điểm, là người có điểm cao nhất lớp mình…”
Tôi bật thành tiếng.
Tất cả mọi người đều quay lại tôi.
“Xin lỗi nhé, tôi chỉ là… đột nhiên nhớ đến một câu hỏi của tôi thôi.”
“Phải sống thảm tới mức nào, thì mới suốt ngày lôi thành tích thời học sinh ra để khoe chứ?”
Ánh mắt của mọi người xung quanh lập tức trở nên khó xử.
Hứa Chu gần như sụp đổ tại chỗ.
15
Không lâu sau, tôi biết cuộc sống hiện tại của Hứa Chu — từ một người mà tôi không ngờ tới.
Lê Noãn Noãn.
Bạn thấy sao?