Cô ta trở thành khách hàng của tôi.
Không còn lớp phấn mắt đen sì quanh mắt, quần áo cũng kín đáo và giản dị hơn trước rất nhiều.
Lúc đầu tôi không nhận ra.
Mãi đến khi ta gọi tên tôi, tôi mới từ giọng nhận ra đó là ấy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện…
Hứa Chu lại kết hôn với Lê Noãn Noãn.
“Không chỉ cậu cảm thấy bất ngờ đâu, tôi cũng chẳng thể tin nổi.”
“Nhưng với điều kiện của tôi bây giờ, không thể tìm người nào phù hợp để lấy hơn Hứa Chu cả, nên dù có hoài nghi, tôi vẫn đồng ý khi ta quay lại theo đuổi.”
“Sau này tôi mới biết, ta là để trả thù tôi vì năm đó đã hủy hoại cuộc đời ta —
bằng cách nhốt tôi vào ‘nhà tù’ hôn nhân này, rồi mặc sức trừng .”
Cô ta kéo tay áo lên.
Cánh tay đầy những vết bầm tím kinh hoàng.
“Vì về nước không tìm việc tốt, bị bố mẹ chửi mắng, ta khó chịu… nên đánh tôi.”
“Vì bị người khác cướp cơ hội thăng chức, tức quá… nên đánh tôi.”
“Vì cãi nhau với đồng nghiệp, bị mắng, không phản bác … nên đánh tôi.”
“Vì bị giảm lương, lo âu… nên đánh tôi.”
“Vì hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị, tôi quá vô dụng… nên đánh tôi.”
Cô ấy ngừng một chút, rồi tiếp tục bằng giọng nghèn nghẹn:
“Vì — thanh mai của ta — ta mất mặt trong buổi họp lớp… ta khó chịu, nên lại đánh tôi.”
Lê Noãn Noãn ngẩng đầu tôi.
Ánh mắt không còn oán hận.
Chỉ còn van xin.
“Lâm Lâm… cậu có thể giúp tôi không? Giúp tôi thoát khỏi địa ngục này.”
16
Khó khăn lớn nhất trong việc khởi tố bạo lực gia đình là thu thập bằng chứng.
Tôi hướng dẫn Lê Noãn Noãn lắp camera siêu nhỏ ở tất cả các góc khuất trong nhà.
Và dặn ấy: mỗi lần Hứa Chu ra tay, đều phải báo cảnh sát và đi giám định thương tích —
để tất cả ghi lại thành hồ sơ.
Quá trình này, Lê Noãn Noãn đã phải chịu rất nhiều đau đớn.
Nhưng vào cái ngày Hứa Chu bị đưa vào tù,Cô ấy rạng rỡ như chưa từng vui như thế trong đời.
Còn một câu:“Lâm Lâm, đây chắc là quả báo vì hồi đó tôi không chịu học hành tử tế.”
Sau đó, Lê Noãn Noãn đăng ký học bổ túc văn hóa, và lấy bằng đại học chính quy thông qua con đường tự học.
Có một lần, hỏi tôi:
“Năm đó… có thật là tôi đã hủy hoại Hứa Chu không?”
Câu trả lời của tôi chưa bao giờ thay đổi.
“Cậu chỉ góp phần đẩy nhanh quá trình đó thôi.”
“Người nát cuộc đời mình… là chính Hứa Chu.”
“Anh ta chỉ là không thể chấp nhận sự thật đó, nên mới trút hết cơn tức lên cậu.”
“Chỉ để bản thân thấy dễ chịu hơn một chút.”
17
Trước kia,Tôi từng nghi ngờ việc Hứa Chu trệch khỏi quỹ đạo cuộc sống,Có phải chỉ là do một thằng nhóc dậy thì muốn tỏ ra “ngầu” không?
Cũng từng có lúc, tôi tự hỏi…Liệu có phải vì .
Sau này tôi mới thật sự nghĩ thông suốt.
Thứ khiến Hứa Chu — một “học bá” — đắm chìm ban đầu, là sự nổi loạn của Lê Noãn Noãn, chứ chưa chắc đã là .
Về sau, ta lại nghiện cái cảm giác chống đối bố mẹ, chống lại cả thế giới chỉ vì ta.
Cảm giác như mình là một hùng không thấu hiểu.
Rồi dần dần, khi đã quen sống trên con dốc đi xuống,Anh ta không còn chịu nổi sự khổ cực của việc học nữa.
Thế là cứ thế trượt dài.
Mà nhân vật chính của tất cả những chuyện này — luôn là Hứa Chu.
Cho dù sau này có bị Lê Noãn Noãn tổn thương,Cũng chỉ vì…Anh ta cho phép ta tổn thương mình.
Vậy thì, trách ai?
18
Dù tôi không hận Lê Noãn Noãn,
Nhưng cũng không thể với ấy.
Mối liên hệ giữa chúng tôi dừng lại ở vụ án bạo lực gia đình kia.
Bố mẹ Hứa từng kéo theo cả giới truyền thông đến trước cửa văn phòng luật sư của tôi.
Hai người họ ngồi bệt xuống đất, gào khóc, chất vấn tại sao tôi lại hủy hoại thanh mai trúc mã của mình.
Thấy chưa?
Con người ta luôn thích đổ lỗi cho người khác.
Cứ như thì sẽ không phải chịu trách nhiệm cho thất bại của chính mình nữa.
Ngày Hứa Chu mãn hạn tù.
Tôi bị bắt cóc.
Trong một nhà kho bỏ hoang, một gã đàn ông cầm dao kề vào cổ tôi, vẻ mặt dữ tợn.
“Tại sao kiếp này mày lại không khuyên tao nữa?! Rõ ràng tao có một tương lai rực rỡ, có công việc thu nhập hàng triệu, đều là vì mày mặc kệ tao học lại! Chính mày đã hủy hoại tất cả!”
Tôi thấy buồn .
Ai cũng sai.
Chỉ riêng Hứa Chu là người tốt tuyệt đối, bị người khác đẩy xuống vực?
Trong lúc hắn kích , tay siết dao không kiểm soát , lưỡi dao cứa nhiều lần vào da cổ tôi.
Thấy máu chảy ra, Hứa Chu khựng lại.
Tôi cứ tưởng hắn sẽ sợ hãi.
Không ngờ, hắn lại càng phấn khích hơn.
“Đồ đê tiện như mày thì đáng chết!”
Bóng dáng điên cuồng của hắn phản chiếu trong mắt tôi.
Một ánh sáng lạnh lướt qua.
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên bên tai.
Cảnh sát kịp thời đến cứu tôi.
Hóa ra đồng nghiệp phát hiện tôi không đến phiên tòa như lịch, linh cảm có chuyện chẳng lành nên đã báo cảnh sát kịp lúc.
Bước ra khỏi nhà kho, tôi cảm nhận ánh nắng ấm áp rọi xuống người.
Giống như có thứ gì đó trong tôi đang tan biến đi.
Là sự oán hận từ kiếp trước còn sót lại trong thân xác này.
Bạn thấy sao?