12
Trên đường trở về nhà, đoạn đường khá ngắn.
Nhưng chúng tôi cùng nhau bước chậm lại.
Tôi định để Vũ Văn Trác về trước.
Còn mình sẽ ngồi hóng gió.
Nhưng lại im lặng ngồi cạnh tôi.
Anh không hỏi.
Tôi cũng không muốn .
Cho đến khi những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Gió lạnh thổi khô nước mắt tôi.
Vũ Văn Trác đưa tôi một cái khăn giấy, mở lời thận trọng, giọng nhẹ nhàng: "Hạ Tiểu Dao, em bị gã ta bắt nạt sao?"
Tôi sửng sốt. Lời này nghe quen quá.
Mẹ tôi cũng từng hỏi tôi như .
Giờ thì tôi không còn gì để giấu nữa.
Vì thế thở dài một hơi, khổ : "Tôi quen ta bảy năm, năm sau ta sẽ kết hôn, muốn tôi người của ta".
"Nói ra có vẻ buồn , đôi khi tôi nghi ngờ rằng có phải mình không thích hợp để kết hôn không..."
Bởi vì nếu không, Thẩm Vô Độ và tôi quen nhau bảy năm. Tại sao ta lại chưa từng nghĩ đến việc cưới tôi?
Vũ Văn Trác dừng lại, đứng dậy, quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe của tôi, muốn gì đó chỉ một câu chửi rủa: "Tên khốn như ".
Nói rồi lại thêm một câu: "Lại còn là một tên khốn không biết người".
Khuôn mặt đẹp trai, lại thích , lúc buồn buồn không thì trông như một học giả hiền lành.
Giờ phút này, dáng vẻ phẫn nộ của rất kỳ quặc.
Nhưng lại vô cùng đáng .
Tôi bất giác bật , gật đầu đồng : "Đúng , không biết người".
Anh thấy tôi .
Sự giận giữ tan đi, nhẹ nhàng . "Em còn phải về không?"
Tôi gật đầu: "Dĩ nhiên".
"Tham vọng của tôi không cho phép tôi cứ dậm chân tại chỗ".
Chuyện cảm của tôi không ra gì cả.
Thẩm Vô Độ muốn hủy hoại sự nghiệp của tôi, ép tôi phải quay lại bên ta.
Nhưng ta đã nhầm. Tôi chưa bao giờ là người đâm đầu vào tường cũng không chịu quay đầu lại. Dù có đập đến máu me be bét, tôi cũng không chịu thua. Còn càng không thể dừng lại bước chân tiến lên phía trước.
Vũ Văn Trác tôi rất lâu rất lâu, đứng dậy, đưa tay về phía tôi. Anh , như thì tốt rồi.
Anh Hạ Tiểu Dao mà quen biết chính là người kiên cường như thế.
Cuối cùng : "Vậy thì chúc em, từ nay về sau sẽ thuận buồm xuôi gió".
Gió lay chiếc chuông gió trên cửa sổ. Ting ting vang lên, leng keng trong trẻo.
Tôi ngẩng đầu rồi rạng rỡ: "Chúc cho chúng ta!".
13
Một tháng sau vào một buổi hoàng hôn.
Ngày hôm đó, hoàng hôn rực rỡ.
Ánh sáng cuối ngày kỳ ảo.
Vũ Văn Trác đã cầu hôn tôi.
Rất đột ngột.
Anh quỳ xuống một chân, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.
Anh run run lời tỏ với tôi: "Dao Dao, biết hôm nay đột ngột lắm, là điều suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cân nhắc cả chục nghìn lần mới quyết định .
"Tất nhiên, không ép em phải kết hôn với , chỉ muốn dùng cách này để cho em biết rằng em không phải không có ai , em cũng không phải người không thích hợp để kết hôn, chỉ là người ta không có con mắt người, không thấy điểm tốt của em, là họ không xứng với em".
Trái tim tôi đập nhanh hơn.
Bỗng nhớ lại lời của mình tháng trước:
Tôi từng : "Có lẽ tôi là một đối tượng không xứng với hôn nhân..."
Tôi chỉ vô lẩm bẩm một tiếng than thở.
Nhưng ngay lúc này đã cho tôi câu trả lời.
Anh tôi tốt hơn bất kỳ ai khác.
Anh : "Hạ Dao, em đừng cảm thấy bất an".
Anh thích tôi, còn chưa từng quên tôi.
Thậm chí còn rằng về nước, không phải để nghỉ phép, mà là nghe tôi và Thẩm Vô Độ chia tay, đã gác lại nghiên cứu, vội vã trở về nước.
"Chỉ là thấy em trong lúc này cần an ủi. "Thế , đã đánh giá thấp em, em tự mình có thể vượt qua".
Nói đến đây, có vẻ có chút e dè, lại có chút tự hào.
Tôi không nhịn .
Nhưng rồi lại khóc.
Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh lúc cầu hôn, hoặc hoành tráng, hoặc trang trọng, không ngờ lại diễn ra giản dị như thế này.
Thật cảm .
Bố mẹ đứng ở xung quanh, vừa vừa khóc tôi.
Họ đều thương tôi.
Nên sẽ không ép tôi bất cứ quyết định nào.
Vì thế, Tôi nhận chiếc nhẫn từ Vũ Văn Trác, lúc này nó không phải xiềng xích hôn nhân, mà là một món quà vô cùng quý giá.
Vật thể hiện ý của chàng trai trẻ.
Rơi giọt nước mắt cuối cùng, tôi nhỏ giọng : "Em thấy mình có thể cân nhắc kỹ càng".
Bạn thấy sao?