Tuyết Đầu Mùa – Chương 4

Khi chuyện, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. Ngay sau đó, tuyết phủ trắng xóa. “Tuyết rơi rồi." 

Tôi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, bất ngờ khẽ: "Em nhớ lần tuyết rơi trước, em và đã cuộn mình trên sô pha, đắp chung một chiếc chăn, xem Minh Lan truyện." 

Tôi thấy Minh Lan gả cho Cố Đình Diệp. Áo choàng màu xanh lá thay vì màu đỏ. Là trèo cao. 

Tôi hỏi Thẩm Vô Độ nếu tôi lấy ta thì có tính là trèo cao không. 

"Hồi đó, chỉ , bây giờ nghĩ lại, có đang thầm em trong lòng không? Em đúng là đang ảo tưởng muốn gả cho . Em là cái thá gì? Một ngôi sao nhỏ bé, sao có thể gả cho thái tử gia của nhà họ Thẩm". 

Nói rồi, nước mắt cứ rơi. Tôi đưa tay lau đi, cố che giấu nỗi buồn. Quá thảm thương. Tôi không thích mình thảm thương như . Nhưng nước mắt cứ rơi càng nhiều. Lòng tôi đau đớn vô cùng. 

Thẩm Vô Độ mở lời có chút khó khăn: "Anh chưa từng nghĩ như ." 

Có lẽ . Em mấp máy môi, tự giễu: "Nhưng, có từng nghĩ sẽ cưới em không?" 

Thẩm Vô Độ sững sờ. Mở miệng ra định gì đó, lại thôi.

Lúc này, tôi đã có câu trả lời trong lòng-- Anh ta đã không có. Không có ý định cưới tôi. 

Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, khi biết câu trả lời thực sự, tôi vẫn cảm thấy buồn. 

Tôi chớp mắt ta, mở miệng chua xót: 

"Nhiều người em cãi vã ầm ĩ với , họ không biết lý do, chỉ có và em mới hiểu rõ. 

Là em muốn kết hôn, không muốn. 

Anh bận công việc, muốn giải quyết chuyện gia đình trước. 

Em hiểu nên lần nào cũng đều tha thứ cho

Nếu với em sớm rằng không thể kết hôn với em, thì tại sao em phải lấy lòng bố mẹ , tại sao phải ở bên lãng phí nhiều năm như

Em thật ngốc quá." 

Người ta vẫn có thể con người mù quáng. 

Trước đây tôi không tin. 

Nhưng bây giờ thì tôi tin rồi. 

Nếu không, thì sao tôi ngu ngốc đến mức tin vào cái lý do đầy lỗ hổng của một người trong suốt 7 năm. 

Ngu ngốc đến mức ngày ngày ở bên nhau không nhận ra suy nghĩ thực sự của người bên cạnh. 

Ngu ngốc đến mức bị lừa dối vẫn đau khổ vì ta. 

"Thẩm Vô Độ, chúng ta chia tay đi." 

Cuối cùng tôi cũng ra câu này, nghiêm túc và kiên quyết. Lúc này, tôi cảm thấy như đã trút bỏ gánh nặng trong lòng, trên người. Nhẹ nhõm vô cùng. 

Nhưng Thẩm Vô Độ chỉ tôi, thu lại vẻ dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng. 

Nói từng chữ chậm rãi, rõ ràng và nặng nề: Anh ta : "Hà Tiểu Dao, em sẽ hối hận." 

Lúc đó, tôi không hiểu hàm ý của câu này. 

Nhưng về sau, tôi liên tục bị hủy hợp đồng. 

Nguồn lực, các hợp đồng quảng cáo của tôi, cho dù phải đền bù một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, họ cũng nhất quyết muốn chấm dứt hợp tác với tôi. 

Sau đó, những hợp đồng đó đều ký với Minh Nghiên. 

Lúc này, tôi mới hiểu. Thẩm Vô Độ đang muốn thị uy với tôi. Anh ta đang dùng hành thực tế để với tôi rằng

—— Này, em không muốn nhân của , có người khác sẵn sàng .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...