Tuyết Đầu Mùa – Chương 7

7
「Tối nay con về」 Ngồi trên tàu cao tốc, tôi gọi điện cho mẹ. 

Mẹ mừng rỡ gọi ba tôi đến, dặn dò: 

“Ngoan ngoãn, cẩn thận trên đường về, giữ cho chặt ví của con, ba mẹ đang đợi con ở cổng ga tàu cao tốc”. 

Nghe , tôi chỉ biết nhẹ thầm thở dài. 

Tôi đã 32 tuổi, hơn mười năm lăn lộn trong showbiz. 

Vậy mà mẹ vẫn dặn dò tôi giữ chặt ví. 

Như thể tôi vẫn là mới rời nhà đi học đại học cách đây mười mấy năm. 

Vừa xuống tàu điện ngầm, tôi đã thấy ba mẹ đang trông chờ ở trước cửa. 

Tôi lại gần, mẹ liền nắm lấy tay, ngắm nghía quan sát, còn ba thì đỡ hộ vali. 

Ba quay sang sau ngó thêm lần nữa, hỏi: “Dao Dao, sao chỉ mình con về thế, Vô Độ đâu– “ 

Tôi khựng lại. 

Mẹ tôi liền vỗ vào vai cha, giả vờ tức giận: 

5“Chắc là Vô Độ có việc bận rồi, con về nhà rồi mà còn quan tâm người khác, ông có phải là đàn ông không thế?” 

“Đúng, đúng, đúng, là tại ba không đúng” 

Ba vội vàng : “Hôm nay ba món gà xào cay Dao Dao thích nhất, xin lỗi con nhé.” 

Tôi thấy trong ánh mắt của ba mẹ chất chứa một chút lo lắng.

Tôi mỉm , gật đầu thật mạnh.

Về nhà, ba lo vào dọn đồ ăn, còn mẹ giúp tôi dọn phòng. 

Gọi là dọn dẹp, thực ra phòng tôi vẫn luôn sạch sẽ ngăn nắp. 

Con cái lớn lên, rời xa gia đình, cha mẹ luôn lo mình sẽ chậm sự trưởng thành của con mình, nên gửi gắm nỗi nhớ thương, lo lắng vào những chi tiết nhỏ nhặt.

Chẳng hạn như, lần nào cũng đi vào phòng con mình đã từng ở. 

Ngồi một lúc, ngắm một lát. 

Mẹ tôi muốn mà dừng lại, cuối cùng vẫn hỏi: “Dao Dao, con có cãi nhau với Vô Độ không? Vô Độ có chọc giận con không?” 

Các người xem. Chị Phương nhắc đến tôi và Thẩm Vô Độ thường là tôi đang loạn. Còn mẹ tôi lại cho rằng chắc chắn là lỗi của Thẩm Vô Độ. 

Tôi không muốn mẹ phải lo lắng về việc đương của tôi. 

Nên chỉ : “Con chia tay ấy rồi.” 

Nhưng lúc này, mẹ lại tiến lại gần, gương mặt tôi dò xét rồi ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng

“Dao Dao chắc chắn đã bị bắt nạt đúng không?” 

Tôi ngẩn ra. 

Biết người cùng mình bảy năm trời lại chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với mình, tôi cũng không khóc. 

Bị tước đoạt tài nguyên quảng cáo, tôi không khóc. 

Bị ép hỏi có hối hận hay không, tôi cũng không khóc. 

Bởi vì tôi biết, khóc thì chẳng có tác dụng gì. Chỉ khiến cho người khác nhạo, chế nhạo. 

Nhưng khoảnh khắc này, dựa vào vòng tay dịu dàng và mềm mại của mẹ, những giọt nước mắt đã kìm nén quá lâu, cuối cùng vẫn rơi xuống không kiềm chế

“Con chỉ cảm thấy, có lẽ ngay từ đầu con đã sai rồi.” 

Tôi không nên chấp nhận lời tỏ của Thẩm Vô Độ. 

Không nên ở bên cạnh ấy. 

Không nên lần đầu tiên khi biết ấy không muốn kết hôn, lại mềm lòng ở bên nhau vì ấy giải thích đủ điều. 

Có lẽ tôi thực sự sai rồi. 

Nhưng mẹ tôi chỉ dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nhỏ nhẹ

“Dao Dao, giống như thần tiên giáng trần cũng phải trải qua một kiếp nạn, có thể Vô Độ chính là kiếp nạn cảm của con.” 

“Dao Dao chỉ mất bảy năm đã vượt qua , mẹ phải vui mừng thay Dao Dao chứ, vì mẹ tin rằng, cuộc sống sau này của Dao Dao sẽ thuận buồm xuôi gió.” 

Thật sao? Tôi ngẩng đầu mẹ. 

Mẹ trả lời tôi không chút do dự: “Tất nhiên.” 

Khoảnh khắc ấy, trái tim bất an bấy lâu bỗng chốc rơi xuống đất. 

Yên lặng trở lại. 

“Ba mẹ mãi mãi là hậu phương của Dao Dao, con cứ mạnh dạn bước đi trên con đường của mình, đi mệt rồi thì về, vòng tay của ba mẹ sẽ luôn mở rộng đón chào con.” 

Nằm trên giường, mẹ giúp tôi đắp chăn, trong lúc mơ màng buồn ngủ, tôi thấy ánh hoàng hôn chiếu vào gương mặt của mẹ từ ngoài cửa sổ, phản chiếu một sự dịu dàng. 

Tôi bỗng lên tiếng: “Mẹ ơi, ngày mai con muốn đi ngắm bình minh.” 

Mẹ đưa tay vuốt những sợi tóc rối vào sau tai, nhẹ gật đầu. “Được. “Ba mẹ sẽ đi cùng con.” 

Ừ. Ba mẹ đều ở đây. Vậy thì tốt rồi.
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...