Tuyết Đầu Mùa – Chương 8

8

Ngủ một giấc dậy, ba mẹ tôi đã chuẩn bị quần áo tươm tất. 

Núi Thích Tạp Sơn, trùng điệp nối tiếp nhau. 

Mặt trời vẫn chưa lên, sương mù nhàn nhạt lơ lửng giữa không trung. 

Chỉ có lác đác vài bóng người đi trên con đường nhỏ trên núi. 

Đi dạo trên núi rừng, không khí trong lành của cây cối tràn vào từng hơi thở. 

Như thể có thể gột rửa hết sự u uất trong lòng tôi. 

Lúc này, sau lưng bỗng vang lên một giọng kinh ngạc – “Cô Hạ? Thầy Lưu?” 

Tôi quay đầu lại. 

Một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen bước nhanh lại gần chúng tôi. 

Tóc đen hơi ẩm, càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo. 

Anh tôi và ba tôi, tươi: “Thầy còn nhớ em không?” 

Ba mẹ tôi ngẩn ra một lát, sau đó vui mừng rộ lên: “Trác Trác!” 

“Trác Trác, em không ra nước ngoài nữa sao? Sao lại về nước ?” 

Người đàn ông giải thích: “Đề tài nghiên cứu đã hoàn thành, em nghĩ bụng về nhà nghỉ một thời gian.” 

Mẹ tôi đẩy tôi về phía trước. “Trác Trác, còn nhớ Dao Dao không? Hồi nhỏ, hai đứa chơi với nhau suốt.” 

Nụ của người đàn ông càng sâu hơn, tiến lại gần tôi, giọng trầm ấm: “Hạ Tiểu Dao, em còn nhớ không?” 

Tôi chớp chớp mắt, mỉm nhẹ nhàng: “Tất nhiên là còn nhớ.” 

“Vu Tiểu Trác.” 

Vũ Văn Trác. Cậu cùng chơi thời thơ ấu với tôi. 

Thời gian trước sống trong con hẻm, chúng tôi là hàng xóm, còn khi vào trường rồi, chúng tôi lại là cùng bàn. 

Bố mẹ bận buôn bán, thỉnh thoảng quên đón về nhà. 

Còn bố mẹ tôi thì lại đều là giáo viên tiểu học, luôn thấy những đứa trẻ trên đời đều đáng và yếu đuối, nên đã đưa về nhà mình. 

Ăn cơm, chơi , đi học về. Chúng tôi luôn ở bên nhau. 

Nhiều đứa trẻ trêu ghẹo tôi là vợ ấy. 

Sau đó bị Vũ Văn Trác đánh cho một trận ra trò. 

Buổi trưa, tôi băng bó tay bị thương cho . Nhẹ giọng rằng vì chuyện của bọn họ mà đánh nhau thì không đáng. Nhưng Vũ Văn Trác lại búng vào trán tôi: “Anh không vì bọn họ, mà là vì em.” 

Tôi ngẩn ra. 

Anh tôi, thở dài, giơ tay xoa xoa chỗ vừa rồi búng, mặc dù hành của rất nhẹ, khi , giọng ấm áp và mềm mại: 

“Hạ Tiểu Dao, em là con , không để người khác xấu.” 

“Nhưng có ở đây, đừng sợ.” 

Nhưng sau đó, đi theo bố mẹ ra nước ngoài, lúc đầu còn liên lạc, gọi điện kể cho nhau nghe những chuyện thú vị mà mình trải qua trong cuộc sống. 

Nhưng không biết từ khi nào, thì chúng tôi lại mất liên lạc với nhau. 

Cho đến tận bây giờ. Chúng tôi lại gặp nhau.

9. 

Trong những năm gần đây, tôi mệt mỏi tập luyện, không theo kịp cha mẹ nhanh nhẹn. 

Đi đến cuối cùng, bên cạnh đã chẳng còn ai, chỉ còn lại Vũ Văn Trác. 

Tôi chưa mở lời. 

Anh cũng không vỡ sự yên tĩnh này. Chỉ lặng lẽ đi bộ, ngắm

"Dao Dao, tặng em cái này." 

Là một cành hoa mai. Trên cánh hoa còn đọng nước, càng thêm rực rỡ. 

Tôi không biết Vũ Văn Trác đã hái lúc nào. 

Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Sao đột nhiên tặng em hoa?" 

Vũ Văn Trác mỉm . "Không có gì, chỉ muốn chúc Dao Dao cuộc sống thuận lợi." 

Tôi thoáng sửng sốt, ngẩng đầu

Bỗng phát hiện ra, cậu thiếu niên trẻ trung trong trí nhớ, đã lớn thành thanh niên cao lớn như cây tùng. 

Ánh nắng dường như thiên vị , xuyên qua kẽ lá chiếu xuống người , như dát lên người một vòng hào quang mờ ảo. 

Góc mắt hơi cong, pha chút ý , dịu dàng và đa

Đẹp trai đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt. 

Tôi nhận lấy hoa, nhẹ. "Cảm ơn ." 

Khi đó, mặt trời vừa vặn mọc. Ánh nắng vàng rực rỡ đổ xuống, rực rỡ và tráng lệ. 

Mẹ vẫy tay với chúng tôi, : "Trác Trác, lại đây chụp ảnh chung nhé." 

Chúng tôi bước tới. 

Bấm máy. 

Thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. 

Trong ảnh, tôi nở nụ thoải mái. 

Đằng trước tôi là con đường. 

Bên tôi là gia đình và bè. 

Mà phía sau, là ánh nắng mặt trời rực rỡ. 

Từ nay về sau. Cuộc sống của tôi. Sẽ bắt đầu lại. 
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...