Biên tập: Bột
Rạng sáng 5 giờ, ánh sáng mặt trời đánh thức cả thành phố đang ngủ say ở biên thùy, cùng tỉnh giấc với nó còn có các nhân viên y tế của đội điều trị.
Sau khi ăn bữa cơm tối hôm qua xong, viện trưởng bệnh viện vũ cảnh Phương Tuyền và nhóm chủ nhiệm dẫn đoàn chuyên viên điều trị mở một hội nghị nhỏ, tại đó họ cũng trình bày và hoạch định nhiệm vụ chữa bệnh từ thiện và chữa bệnh lưu lần này.
Năm giờ rưỡi, đội điều trị thu dọn lên đường. Nhóm nhân viên y tế chia hai ngả, một nhóm tới trung tâm hoạt văn hóa biên phòng để kiểm tra cho nhóm quân nhân.
Một nhóm khác ở lại bệnh viện tiến hành khám bệnh cho bệnh nhân ngoại trú, sau đó 8 rưỡi sẽ lên đường tới chữa bệnh lưu ở trạm gác của đại đội huyện Vọng Lưu.
Mà Tô An Hi sắp xếp trong đội ngũ đi khám bệnh lưu ở huyện Vọng Lưu.
Huyện Vọng Lưu cách thành phố Phương Tuyền 100km, đường không dễ đi, ngoài đường quốc lộ còn có đường núi, đường đất, đường mấp mô. Đúng khoảng thời gian này trời mưa nhiều, đi đường chưa tới trăm cây số cũng mất tới gần nửa ngày.
Buổi trưa đến đại đội, ăn cơm rồi nghỉ ngơi, 2 giờ chiều bắt đầu khám bệnh chuyên biệt và khám bệnh thông thường cho người nhà và binh lính trong đại đội, khám và điều trị tùy thuộc vào trạng của họ.
Buổi tối, Tô An Hi vận dụng chuyên môn cấp cứu và kinh nghiệm lâm sàng, kết hợp với các huống thường ngày để mở cuộc tọa đàm phổ biến kiến thức và huấn luyện mô phỏng hiện trường cấp cứu.
Ngày hôm sau lại tới trạm gác, thực hiện những công việc tương tự.
Mỗi ngày không phải khám và chữa bệnh, thì cũng là trên đường đi khám và chữa bệnh. Các thành viên trong đội đều phải vượt đường xá xa xôi, tất cả đều không quen khi đi qua vùng đất màu.
Lượng công việc dù có vẻ ít hơn khoa cấp cứu, nếu tính thêm các loại điều kiện khó khăn thì tuy không mệt bằng khoa cấp cứu, phải chịu khổ cực.
Ba ngày liên tiếp trôi qua, Tô An Hi vẫn không đợi điện thoại của Từ Úc.
Giờ phút này khi đang chuẩn bị trở về, Tô An Hi ngồi dựa vào cửa sổ, ngón tay nhỏ nhắn đặt trên điện thoại di nghịch tới nghịch lui, đôi mắt tuy mệt mỏi trong trẻo vẫn về phía cửa xe như cũ.
Bỗng giữa lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô An Hi ngồi thẳng người dậy theo bản năng, quay đầu giơ điện thoại lên , vẻ mặt có chút kích lại biến thành mất mác trong nháy mắt.
“Vui không?” Cô trừng mắt với Liêu Chí Bình ngồi bên cạnh, bấm nhận điện thoại rồi đưa lên tai, lạnh mà châm chọc.
Liêu Chí Bình điều chỉnh tư thế ngồi một chút, hướng về phía điện thoại di : “Gần đây tinh thần cậu càng ngày càng tệ, sẽ mau chóng biến thành hòn vọng phu. Người ta không gọi, cậu cũng không biết tự gọi tới sao?”
Tô An Hi quả quyết cắt đứt cuộc điện thoại, bật chế độ rung rồi nhét điện thoại vào trong túi xách. Cô liếc Liêu Chí Bình một cái, sau đó nhắm mắt ngủ.
Bên tai là tiếng thở dài bất đắc dĩ của người đàn ông.
Ô tô chạy trên con đường chòng chành khiến bụng người ta xóc nảy không thôi, ngay cả thần ngủ như Tô An Hi cũng không ngủ , chứ đừng tới người khác.
Tô An Hi nghiêng đầu từ từ mở mắt ra, đoạn đường này khiến không buồn ngủ chút nào.
Ngoài cửa xe là những dãy núi nối liền với mây, mặt trăng và mặt trời như tiếp nối thành một đường, từng đụm mây cuộn tròn tựa tranh vẽ. Ở Du Giang vĩnh viễn không thể thấy cảnh tượng trước mắt này.
Nhìn đàn chim nhỏ bé bay về tổ phía chân trời, đột nhiên nhớ tới đàn chim nhạn bay về phía Nam khi còn bé, tiếng chim vang xa gọi hoàng hôn buông xuống.
Hồi đó hình như là tiểu học lớp 4 hoặc lớp 5 gì đó, Tuyết Tuyết ở đại viện bên cạnh tỏ với Từ Úc đúng dịp Tô An Hi tan học trở về.
Vì thế Từ Úc mang khuôn mặt ngây thơ thẳng thừng chỉ vào Tô An Hi để cự tuyệt Tuyết Tuyết: “Nhưng thích em ấy.”
Một giây đó hai người không hẹn mà về phía Tô An Hi.
Rất nhanh, nhóc đưa hai tay cầm quai cặp đi về phía trước, với Tuyết Tuyết rồi như chém đinh chặt sắt: “Tôi không thích ấy.”
Nói xong bước chân cũng nhanh như gió, lúc đó vừa vặn có đàn chim nhạn bay ngang đỉnh đầu như đang hoan hô cho .
Từ Úc đuổi kịp , tức giận hỏi: “Vì sao em không thích ?”
Lúc đó Tô An Hi thích đọc sách địa lý và thiên văn, vì đã đem ra để so sánh.
Cô Từ Úc, trả lời với lí lẽ chính đáng: “Vì mặt trời và mặt trăng vĩnh viễn không cùng xuất hiện trên bầu trời, tựa như chúng ta .”
Sau đó, Từ Úc bắt nạt càng thêm nghiêm trọng, có bỏ qua cho ai ở trường cũng sẽ không bỏ qua cho .
Lại sau nữa, năm học trung học cơ sở đã dọn ra khỏi đại viện với mẹ nên chuyển cả trường, ba năm không gặp lại tiểu bá vương kia.
…
Tới hôm nay thấy cảnh trước mắt, mới nhớ lại những chuyện đan xen khi còn nhỏ.
Có lẽ khi đó đã thích rồi, mà lại không hiểu.
Cô chưa từng hỏi nên không biết, lại càng chưa từng đề cập. Tất cả giống như kí ức bị vùi lấp, tới hôm nay cánh cửa kí ức chợt mở ra, mới bừng tỉnh.
Tiếng rung của điện thoại di truyền ra từ trong túi xách, Tô An Hi âm thầm cắn răng, quay đầu lườm Liêu Chí Bình, không vui : “Liêu Chí Bình, cậu có ấu trĩ không hả.”
“Tôi chơi Pikachu mà cũng ấu trĩ?” Liêu Chí Bình dở khóc dở : “Tô An Hi, cậu là người rừng sao.”
Tô An Hi màn hình di của Liêu Chí Bình đúng là trò Pikachu, sau đó mới rút điện thoại của mình từ trong túi xách ra.
Trên màn hình là dãy số không thể quen thuộc hơn. Anh không đổi số, mà đã sớm bỏ số điện thoại đôi chỉ lệch một số ngày đó rồi.
Sau đó muốn dùng lại thì đã bị người ta chiếm dụng.
“A lô…” Cô nhận điện thoại, cùng với đó là tiếng tim đập xóc nảy.
“Hôm nay có rảnh không? Mời em ăn cơm.” Chất giọng trầm thấp, không mang theo bất kì sắc thái nào của Từ Úc truyền tới ống nghe.
“Bây giờ em không ở Phương Tuyền.” Tô An Hi trả lời.
“Vậy bỏ đi.” Bên kia dừng một chút rồi .
Tô An Hi xiết chặt điện thoại di trong tay, sau đó : “Em đang trên đường trở về Phương Tuyền, nếu không sợ muộn thì…”
“Mấy giờ về tới nơi?” Từ Úc cắt ngang lời Tô An Hi, hỏi lại.
“Khoảng 7, 8 giờ.” Tô An Hi ước chừng thời gian, đại khái.
“8 giờ, gửi địa chỉ cho em.”
“Được.”
Từ Úc nhàn nhạt “ừm” một tiếng, còn bổ sung thêm câu: “Đúng rồi, tiện thể gọi cả Liêu Chí Bình đi.”
Tô An Hi vừa nghe thì liếc mắt Liêu Chí Bình, nửa ngày sau mới đáp lại câu: “Em sẽ bảo cậu ấy.”
“Được, cứ như đi. Cúp đây.”
Tô An Hi cúp điện thoại xong thì tin nhắn đã tới. Cô xem xong rồi khóa màn điện thoại, mặt không có biểu cảm gì.
Bên tai bỗng truyền tới giọng điệu ái muội của Liêu Chí Bình: “Từ Úc hả? Mời cậu ăn cơm rồi?”
“Phải.” Tô An Hi ngoài trong không , về phía Liêu Chí Bình, còn bổ sung thêm câu: “Bảo tôi tiện thể gọi cậu đi cùng.”
Mặt Liêu Chí Bình đầy vẻ kinh sợ, ta đi không phải sẽ bóng đèn sao? Không thể đi, không thể đi.
“Đi đường vất vả, trong người tôi không thoải mái lắm. Cậu từ từ ăn ăn uống uống rồi trò chuyện cùng người ta đi.”
Tô An Hi đưa tay chỉ Liêu Chí Bình, từng chữ: “Cậu-phải-đi.”
Liêu Chí Bình dáng vẻ của Tô An Hi, đột nhiên có loại ảo giác như mạng nhỏ khó giữ.
Định đẩy ta lên thế mạng? Đây rốt cuộc là chuyện gì ?
…
Lúc trở lại thành phố Phương Tuyền đã là 7 rưỡi, sắc trời tối đen, ngột ngạt như muốn thực sự muốn mưa.
Xe dừng ở phía sau kí túc xá bệnh viện võ cảnh, mấy người đều cầm đồ xuống xe rồi lên lầu vào phòng, không có tâm trạng dài dòng thêm nửa câu.
Tô An Hi về kí túc xá bỏ hòm thuốc xuống, sau đó gấp không chờ nổi, chạy đi mở vali tìm đồ.
Chốc lát sau, cầm lên chiếc váy rồi cong môi một tiếng. May là lúc sửa soạn lại đồ đạc trong vali, đã mang theo một ít quần áo bình thường.
Rất nhanh sau đó, cửa bị gõ vang, giọng của Liêu Chí Bình đồng thời vang lên: “Tô An Hi, cậu vẫn chưa xong sao, sắp 8 giờ rồi.”
“Xong ngay đây.” Tô An Hi ở phòng trong đáp lại ngay tức khắc.
“Xong ngay đây” của phụ nữ luôn khiến người ta hoảng hoảng hốt hốt, không đoán trước .
Mười phút sau, cửa mở ra, đúng lúc đó Liêu Chí Bình cũng chơi xong một ván. Anh ta ngẩng đầu lên lại, muốn huýt sáo một cái lại xấu hổ nên… huýt không nổi.
Hồi đó còn đi học thì mặc đồng phục học sinh, sau đi lại mặc quân trang, thỉnh thoảng gặp cũng chỉ mặc những bộ quần áo đơn giản, nhẹ nhàng. Còn Tô An Hi một thân nữ tính như hiện tại thì chỉ có thể là đếm trên đầu ngón tay.
Tô An Hi trước mắt mặc áo sơ mi màu hạnh cổ chữ V hở vai, cần cổ thẳng tắp và đường cong của xương quai xanh đều lộ ra ngoài, vừa vặn lại hoàn mỹ.
Phía dưới là chiếc quần váy màu lam nhạt, áo sơ mi cho vào trong cạp váy lộ ra cặp eo thon nhỏ một vòng tay đã có thể ôm trọn, thêm nữa là đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp của .
Tô An Hi đóng cửa lại, duỗi tay vuốt mái tóc dài, nghênh ngang kiêu ngạo như thiên nga trắng cao quý, ưu nhã.
“Xinh không?” Cô hỏi.
“Nữ thần.” Liêu Chí Bình giơ tay tán thưởng, sau đó tiến đến trước mặt Tô An Hi trêu chọc: “Tôi cảm thấy nguy hiểm thay vợ mình.”
“Yên tâm, tôi không coi cậu là đàn ông.” Tô An Hi xách túi, xoay người xuống lầu.
Phía sau, Liêu Chí Bình vừa đuổi theo vừa lải nhải: “Cậu đúng là tổn thương người ta!”
…
Xuống khỏi xe taxi, Tô An Hi xoa xoa cánh tay vì lạnh, sau đó đi tới quán ăn đối diện.
Liêu Chí Bình xuống xe sau , bộ dạng thấm lạnh của Tô An Hi thì “chậc chậc” hai tiếng, chỉ đi theo sau mà không gì thêm.
Đừng xem ngần ấy năm như không để ý mọi người, mọi việc, đó chỉ là ít để lộ khuyết điểm mà thôi. Thật ra ý chí không chịu thua kém ăn sâu bén rễ trong chưa bao giờ tiêu tan.
Mà người có thể kích thích tinh thần ấy nhất lại chính là Từ Úc.
Vào quán ăn, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông một thân thường phục màu đen, ngồi trên ghế dài sát tường. Trên tay kẹp điếu thuốc vừa đưa khỏi miệng, đôi môi mang độ cong đẹp mắt phun ra một tầng khói mỏng, khiến những ngũ quan sắc bén cũng nhu hòa đi nhiều.
Như tâm linh tương thông, bỗng ngẩng đầu lên, mày kiếm mắt sáng, kiên cường lại chính trực. Đôi đồng tử trầm tĩnh kia đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt không hề né tránh.
Ông chủ tiến lên hỏi: “Người đẹp, xin hỏi đi bao nhiêu người.”
Lúc đó Từ Úc dập thuốc, đi về phía cửa, sau đó chuyển tầm mắt, với ông chủ: “Lão Thái, không cần hỏi, là tôi.”
Hết chương 6.
Bạn thấy sao?