Và Em Đã Biết [...] – Chương 13

13.

Ông chủ công ty luật của thân của Trần Nghĩ.
Sau khi Trần Nghĩ với hắn rằng Giang Tự đã có thai thì hắn chỉ giao cho những cáo kiện nhẹ nhàng.

Giang Tự bất mãn đi tìm sếp kháng nghị: “Tôi có thai chứ không phải bị bệnh, tôi không cần bị đối xử đặc biệt như .”

Hắn thở dài một hơi: “Trần Nghĩ thì lại thấy cần đó.”

Sao mà tôi biết Trần Nghĩ dọa người đến thế kia?

Cô ra dấu cho sếp thả lỏng người: “Trần Nghĩ gần đây rất bận, văn phòng bên đó có tới mấy vụ kiện cần ấy tham dự, ấy còn phải trợ giúp pháp lý nữa, cho nên không hay ở nhà.”

“Hứ” – Hắn thấp giọng mắng một câu: “Sao phía Trần Nghĩ thì đông như trẩy hội, còn lại vắng như chùa bà đanh .”

Sau khi lớn tiếng qua lại với sếp cũng trở nên bận bịu hơn.

Đợi đến khi tự hỏi lại có phải mình đã có chồng rồi hay không thì đã là chuyện của một tháng sau.

Hôm đó kết thúc công việc sớm, dự định đi văn phòng của Trần Nghĩ đón cho bất ngờ một phen.

Không ngờ đến vừa tới cửa thì thấy Trần Nghĩ cùng Phùng Miêu Miêu vừa vừa đi ra từ cửa chính.

Cô muốn tiến lên trước tuyên bố chủ quyền với Trần Nghĩ, lúc trước khi và Trần Nghĩ chỉ đang là , không có tư cách, giờ có tư cách rồi, hai chân lại không nhúng nhích .

Trước đây đã từ chức ở văn phòng luật của Trần Nghĩ.
Trên mặt thì lý do là vì Trần Nghĩ không thông qua trợ giúp pháp lý mà đã giúp một đứa bé bị bệnh do ô nhiễm của công xưởng.

Nhưng thật ra biết, Trần Nghĩ và công xưởng đó tự hòa giải chỉ vì bệnh của đứa bé trở nên trầm trọng hơn.

Gia đình đứa bé cần khoản tiền này gấp để chữa bệnh, nếu như tiếp tục kiện tụng thì đứa bé chắc chắn sẽ không chữa trị tốt.

Hơn nữa nếu tiếp tục cũng không chắc sẽ đạt mức bồi thường cao như .

Nhưng Trần Nghĩ cũng không bỏ qua cho công xưởng đó, mà liên hệ với Phùng Miêu Miêu đưa sự việc của công xưởng ô nhiễm đó phơi bày ra ánh sáng.

Giang Tự chỉ là không chấp nhận Trần Nghĩ và Phùng Miên Miêu nhờ công việc mà càng ngày càng thân thiết.
Hồi học đại học, Phùng Miêu Miêu là từ khoa báo chí, nổi tiếng với cái danh tài sắc vẹn toàn.

Cũng vì thông qua một buổi biện luận mà quen Phùng Miêu Miêu, lúc đó bức ảnh hai người họ đứng cạnh nhau lan truyền khắp trường.

Mọi người đều đây chắc chắn là kim đồng ngọc nữ.
Phùng Miêu Miêu đã từng công khai tỏ với Trần Nghĩ, vừa gan dạ vừa nhiệt chạy tới để bày tỏ cảm với .

Còn là một con thỏ đế chỉ biết nấp trong góc, đến cả thích cũng không dám ra.

14.

Sau khi về đến nhà, Trần Nghĩ lập tức phát hiện ra tâm trạng có chút sa sút.

Anh ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về :

“Sao đó? Em khó chịu hả? Em bé quậy em hả?”

Cô lắc lắc đầu.

Trần Nghĩ vuốt tóc : “Hồi nãy thấy em rồi.”

Cô có cảm giác như bị bắt quả tang, liên tục phủ nhận: 

“Không phải em, nhầm rồi.”

Trần Nghĩ giải thích với : “Anh với Phùng Miêu Miêu thực sự không có gì cả, không lẽ em không biết tại sao hồi đó lại từ chối ấy sao?”

Tim đập bình bịch, hình như biết đáp án lại như không biết.

“Tại sao chứ?”

Trần Nghĩ vào mắt nghiêm túc : “Bởi vì người thích luôn luôn là em đó.”

Câu này xuyên qua tai chạy dọc xuống tới tim, sau đó trong tim bùm một cái nở ra một đóa hoa.

Trần Nghĩ từ nhỏ đã có cảm đặc biệt đối với rồi, mỗi một giai đoạn thì cách biểu đạt cảm sẽ không giống nhau.

Hồi còn bé xí thì ăn miếng trả miếng, lớn lên một chút thì tranh giành với , mãi cho đến khi cả hai cùng thi vào một trường đại học.

Trần Nghĩ ta từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ vui tới như .

Khoảnh khắc đó, tâm trạng nãy giờ mờ mịt dần trở nên rõ ràng, cũng nhận ra đã bắt đầu thích Giang Tự rồi.
Nhưng sự đồng hành của cả hai, nếu không phải là cự cãi ì đùng thì cũng là cạnh tranh qua lại.

Nó khiến vô thức cảm thấy đoạn cảm này mình không thể diễn tả thành lời.

Anh muốn đợi trước, trận chiến này tuyệt đối không thể thua.

Nhưng theo dòng chảy của thời gian, phát hiện ra những người theo đuổi ào ạt không ngừng, do đó Trần Nghĩ tức giận bất bình :

“Nhiều người theo đuổi em như , em thử xem cảm giác bất an nhiều như thế nào!”

Nhưng Trần Nghĩ không nắm rõ tâm tư của , cho nên chuyện này đã dây dưa qua quá nhiều năm.

“Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn này, cũng định cẩu thả như thế cho qua hả? – Cô hỏi.

Trần Nghĩ lắc đầu:

“Anh cũng không có định đợi tiếp, cái hôm uống say đó bản thân đã định mượn rượu tỏ em rồi.”

“Ai mà ngờ cơ thể lại quá thành thật đi, thoáng cái không kìm chế nữa.”

“Anh sợ em cho rằng ham muốn cơ thể em mới đòi quen em.”

“Cho nên định đợi thêm một thời gian, ai mà ngờ con của chạy tới báo ơn rồi.”

Nghe Trần Nghĩ xong mới phát hiện, hóa ra đã may mắn như thế, may mắn đồng hành cùng với người mình thích.

“Nếu như em thực sự để ý chuyện tiếp với Phùng Miêu Miêu, sẽ với bên đó phái một thư ký nam tới.” – Trần Nghĩ .

Cô lập tức chặn lại: “Em không phải người nhỏ nhen như , em tin mà.”

Sau đó đổi chủ đề ngay lập tức: “Nhưng mà, theo như em biết vẫn còn vài cái bất sản với vài cuốn sổ tiết kiệm có đúng không.”

Trần Nghĩ kinh ngạc khi thấy Giang Tự có thể chuyển chủ đề mướt tới , sau đó chịu khuất phục : “Được , đều cho em hết.”

Cô dựa sát vào ngực trêu: “Tiền ở đâu tim mới ở đó mà.”

Phiên ngoại

1.

Ông trời thật biết trêu ngươi người ta mà.

Dù rằng Trần Nghĩ trông đợi một công chúa tới như tỉ lệ cao là sẽ sinh con trai.

Kết quả không ngoài dự đoán, Giang Tự sinh một đứa con trai.

Mặc dù lúc ở trước mặt con Trần Nghĩ ra sức nở nụ . Nhưng vẫn cảm thấy ấy có chút không vui.

Trần Nghĩ có chút ấm ức với :

“Vợ à, thấy em sinh con quá cực khổ rồi, không muốn em sinh đứa thứ hai.”

“Nhưng mà thực sự muốn có một đứa con , cho nên là em có thể gọi một tiếng ba ba để hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ cho không?”

Giang Tự không nhịn mà trợn trắng mắt: “Anh cút cho em.”

2.

Lúc Trần Mộ Giang ba tuổi, Trần Nghĩ, Giang Tự mới bù đám cưới.

Khoảnh khắc ba dắt gửi gắm lên tay Trần Nghĩ, vốn dĩ cho rằng đó là khoảnh khắc cảm nhất của toàn hội trường.

Ai mà ngờ nghe mẹ xù xì với mẹ Trần Nghĩ:

“Tốt quá rồi, tiền đám lần này nhiều thiệt đó, tôi còn sợ rằng tôi đến tỉnh cả mơ.”

Cô thở dài một cái, mặc dù đã gả đi ba năm rồi, mà dù sao thì mẹ cũng nên giả vờ đau lòng một chút đi chứ! 

“MẸ!!!”

HOÀN.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...