3.
Nhìn vào ly sữa ấm ở trước mặt, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Anh định như nào?"
Trần Nghĩ không hề nghĩ ngợi mà buông ra câu nhẹ tênh: "Đương nhiên là..."
Anh dừng lại một chút, sau đó với ánh mắt nghiêm túc:
"Người mẹ hoàn toàn có quyền quyết định có nên sinh đứa bé hay không, còn cha đứa bé thì không có cái quyền đó, cho nên lần này, mọi việc tôi đều sẽ nghe lời em."
Nghe lời ra không trách khỏi có chút hụt hẫng, bàn tay không tự giác đặt lên bụng.
Thần kì ghê, bây giờ ở đây đã có một sinh linh nhỏ bé rồi, mà hôm kia còn ngây thơ cho rằng nó chỉ là một cục mỡ thôi.
"Phá nó đi..."
Lời còn chưa dứt Trần Nghĩ đã căng thẳng rồi.
"Tại sao chứ??" - Anh xém chút nữa bị lạc luôn giọng.
Phản ứng kia của Trần Nghĩ khiến có chút không hiểu nổi.
"Quan hệ của chúng ta là gì chứ? Không thân thiết mà có thể cùng nhau sinh con à?"
Trần Nghĩ khoanh tay trước ngực:
"Tại sao có con không lẽ em không rõ? Mối quan hệ "chân thành đối đãi" còn không tính là thân sao?"
Cái tên Trần Nghĩ này thật biết cách người ta cạn lời mà, chuyện thì đi, còn miêu tả cảnh tượng gì chứ.
Trong đầu Giang Tự ngay lập tức hiện lên cảnh tượng đêm xuân triền miên đó.
Nghĩ tới đây liền chống cằm suy tư.
Trần Nghĩ hiếu kì hỏi: "Em sao đó? Hàm bị trật khớp hả?"
Cô không nghĩ ngợi mà thẳng ra mấy lời trong lòng:
"Tôi sợ mấy cái cảnh đen tối bị con thấy nên muốn chặn lại một chút đó."
Trần Nghĩ bật thật lớn sau đó giở giọng trêu chọc:
"Để con biết lý do tại sao lại có nó sớm một chút, đỡ phải sau này con hỏi tụi mình là nó chui ở đâu ra, tôi lại phải gạt con là do mẹ con xếp hàng đợi ăn lẩu lâu quá nên chủ quán tặng mẹ một món quà ấm lòng."
Cô cả giận: "Anh năn kiểu gì , có người cha như mà, do rượu đem con tới đó, sao không là do cha con đi hầu toà mười lần mới có con luôn đi."
Lời vừa ra hai người liền thấy có gì đó không đúng.
Hai người chuyện tự nhiên như thế trông giống như một cặp ba mẹ đang háo hức đợi đứa bé ra đời .
Nhưng thật ra đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Hai người cùng lúc im bặt, từ từ cúi thấp đầu không biết nên gì, một nỗi đắng cay khó tả trào dâng trong lòng.
Nửa ngày sau Trần Nghĩ mới mở miệng: "Em đừng bỏ có không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Ánh mắt kiên định của Trần Nghĩ khiến có chút sợ hãi, sao ta lại toát ra cái vẻ hi sinh dũng chứ?
Chỉ thấy lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong víra đẩy đến trước mặt : "Chúng ta kết hôn đi."
Cô cảm thấy mà do dự một giây thôi chính là không tôn trọng đồng tiền, miệng thì "Để sau đi, để sau đi", tay lại rất thành thật mà cầm lấy tấm thẻ ngân hàng.
Trần Nghĩ cũng lo lắng: "Em mà không gả cho tôi thì tiền cũng đừng mong lấy !"
Cô tăng tốc độ bàn tay lên: "Trần Nghĩ con người không có lòng thành gì hết!"
"Giang Tự bây giờ em muốn ăn cướp trắng trợn có phải không?"
Cuối cùng cuộc chiến giật thẻ ngân hàng cũng kết thúc khi Giang Tự bỏ thẻ vào túi thành công.
Trần Nghĩ ấm ức Giang Tự như vợ nhỏ: "Nếu mà em không sinh con cho tôi thì phải trả tiền lại cho tôi đó."
Sau khi gật đầu lấy lệ, nghe thấy Trần Nghĩ thì thầm: “Nếu em không muốn sinh đứa con này, thì cho tôi một vợ nhỏ cũng đó.”
Cô giả vờ không nghe thấy giơ tay nốc hết chỗ sữa trên bàn.
4.
Hai người bước ra từ quán cà phê, Trần Nghĩ sợ không thể tự chăm sóc tốt cho mình nên một mực muốn về nhà ở.
Vừa hay có việc còn chưa xong với , nên cũng ngầm đồng ý để đưa về nhà.
Vừa vào cửa, Trần Nghĩ liền lấy cho đôi dép bông mềm mang trong nhà của con , chợt nghĩ đến gì đó rồi vuột miệng hỏi:
“Có chuyện gì hả? Tôi quấy rầy rồi sao?”
Trần Nghĩ cúi người xuống thắt lại dây giày giúp : “Mẹ tôi thỉnh thoảng sẽ ghé đây ở, dép này là chuẩn bị cho bà ấy.”
Sau đó còn trêu : “Mới có mấy tháng mà em đã muốn ghen rồi, chắc là em đang mang thai đứa con trai đây, thế thì không , tôi thích con mà.”
Nghe Trần Nghĩ , Giang Tự đột nhiên nhớ ra chuyện cần với , biểu cảm thoáng chốc nghiêm túc.
“Trần Nghĩ, tôi không muốn giữ đứa bé này.”
Trần Nghĩ không hiểu tại sao vừa rồi còn rất vui vẻ, đùng cái như biến thành một người khác .
Cô giơ tay đặt lên cái bụng nhỏ giải thích:
“Mặc dù đứa bé có chút ngoài ý muốn, tôi tin rằng nó đến với tôi chính là do duyên phận, nếu như không nuôi nó, không cần nó, thì tôi nuôi nó là ...”
Trần Nghĩ ngắt lời : “Tôi cũng không có khốn nạn như , đây là con của tôi, là con của chúng ta, sao mà tôi bỏ nó chứ.”
Cô không kiềm chế mà với giọng mang theo chút nức nở: “Nhưng đứa bé là do chúng ta say rượu mà có đó! Hơn nữa còn uống không ít đâu!”
Không kịp đợi Trần Nghĩ trả lời, đột nhiên nghe thấy có tiếng phát ra từ trong phòng ngủ truyền tới, có chút sợ hãi mà về phía Trần Nghĩ.
“Trộm vào nhà rồi hả?”
Trần Nghĩ về phía phòng ngủ rồi lại , đành đáp:
“Để tôi chích cho em một mũi trợ tim, chắc là còn đáng sợ hơn ăn trộm nữa đó.”
Giang Tự lập tức chạy trốn ra sau lưng Trần Nghĩ, chụp lấy cánh tay rồi hồi hộp về phía phòng ngủ.
“Đừng có hù tôi chứ, cũng biết gan tôi bé tí mà, đáng sợ hơn trộm không lẽ nào là thây ma saoo!”
Cô vừa dứt lời cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, hai người bên trong lộ ra nụ ngượng ngùng, gượng gạo rồi lại lúng túng chào .
Trong phút chốc tim như rơi xuống vực sâu, hai người xuất hiện ở đây lúc này còn đáng sợ hơn ăn trộm với thây ma gấp cả ngàn lần.
Bởi vì hai người đứng trước mặt chính là ba và mẹ của Trần Nghĩ.
Cô bối rối nở một nụ công nghiệp, chào hỏi với hai bác xong thấp giọng hỏi Trần Nghĩ: “Cách âm nhà có tốt không ?”
“Có thể là cách âm tốt vừa đủ để hai ông bà đây nghe toàn bộ cuộc chuyện của chúng ta.”
Cô về phía Trần Nghĩ, dùng ánh mắt để cho biết rằng đang rất sốc.
“Vậy có nghĩa là hai bác biết hết rồi hả?? Từ chuyện tôi có thai đến chuyện say rượu loạn?”
Trần Nghĩ bi tráng mà gật đầu.
Trời ơi! Cứu tôi với!
Bạn thấy sao?