7.
Ba mẹ Trần Nghĩ nghe kết quả kiểm tra của không có vấn đề gì liền bảo chở về nhà.
Giang Tự vừa vào cửa, mẹ liền nhét vào tay một cái túi vải trông có chút mộc mạc.
Cô còn tưởng là thuốc bổ gì, cầm lên xem chút mới biết bên trong là vài cuốn sổ đỏ và một tấm thẻ ngân hàng.
Cô hốt hoảng nhét lại vào tay mẹ Trần Nghĩ.
“Cô à, cái này cháu không nhận ạ, tuyệt đối không thể nhận.”
Mẹ Trần Nghĩ nghe tôi không nhận liền nghiêm mặt lại:
“Cháu à, mấy cái này cháu cần phải giữ lấy, nếu như cháu muốn gả cho Trần Nghĩ, thì đây cũng xem như là quà cưới của cho cháu, còn nếu cháu không muốn gả đi, thì cháu cứ xem nó như là tiền bồi thường, cũng như là một khoản để đảm bảo cho con của cháu.”
Cô bất lực sang Trần Nghĩ, lại mang bộ mặt không cảm :
“Mẹ tôi cho thì em cứ nhận đi, tôi muốn nhận mẹ còn không cho đây này.”
Nhân lúc ba mẹ Trần Nghĩ vào nhà bếp để chuẩn bị chút trái cây, nhỏ giọng xì xầm với : “Đặc sản nhà là tặng sổ đỏ hả?”
Anh : “Đây là đặc sản mà Trần gia đối xử với em đó.”
Cô còn chưa hiểu rõ ý của Trần Nghĩ, ba mẹ đã gọt trái cây xong đem ra.
Dưa hấu, dưa lưới, đào mật, cherry, dâu tây, toàn bộ đều là những quả Giang Tự thích ăn, từng quả đều cắt nhỏ xếp ngay ngắn trên dĩa.
Cô thụ sủng nhược kinh, căng thẳng đứng cả lên: “Cô ơi hai người khách sáo quá rồi ạ.”
Trần Nghĩ thay đáp: “Tiểu Giang nhà con định mua quà cho ba mẹ mà con không cho.”
Mẹ : “Tiểu Giang đứa bé này thật là hiểu chuyện, không giống Trần Nghĩ cái thằng con hư này, sau này nhà mình cháu không cần chuẩn bị gì nữa, Tiểu Giang cháu chỉ cần có tấm lòng là đã đủ rồi.”
Ba Trần Nghĩ tiếp lời: “Tiểu Giang có thể đến đây đã là món quà tốt nhất của chúng ta rồi.”
Cô bị sự nhiệt của ba mẹ cho không biết phải xử lý như nào, cho nên lặng lẽ gửi tin nhắn cho Trần Nghĩ.
“Không lẽ là gay hả? Cho nên ba mẹ mới sợ tôi không chịu giữ đứa bé trong bụng nên mới đối tốt với tôi như ? Hay là thực sự có bệnh gì không tiện ra hả?”
Trần Nghĩ lườm một cái, sau đó gõ cạch cạch lên màn hình điện thoại.
“Đơn giản là ba mẹ tôi thích em và đứa bé trong bụng của em thôi, bây giờ em đang có baby rồi thì đương nhiên buff thêm thôi.”
Nghe Trần Nghĩ giải thích xong như khai sáng.
Nhưng có một vấn đề mãi vẫn day dứt ở trong lòng, chính là ba mẹ ấy có thích không?
8.
Lúc cả nhà đang ăn cơm, mẹ do dự vài lần song vẫn quyết định với Giang Tự:
“Tiểu Giang à, đứa trẻ hư nhà tuy rằng đã việc có lỗi với con, suy cho cùng nó vẫn là một người tốt.”
“Thật ra vẫn có thể cảm nhận cảm giữa hai đứa có chút không bình thường.”
Nghe mẹ Trần Nghĩ , Giang Tự ngầm ăn ý đối mắt với Trần Nghĩ, chạm mắt với xong tự dưng cảm thấy có chút chột dạ nên vội quay mặt đi.
Mẹ Trần Nghĩ thấy hành nhỏ này của hai người liền thu hết vào tầm mắt, :
“Nếu đã như , giờ sẽ chủ, tìm ngày gọi ba mẹ con đi dùng bữa cơm, bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa một chút. Con yên tâm, Trần gia tuyệt đối sẽ không để con chịu thiệt đâu.”
Ăn tối xong, cùng Trần Nghĩ lái xe rời đi, Giang Tự vốn muốn đưa về nhà mình Trần Nghĩ sống chết không chịu đồng ý.
“Bây giờ em chính là vật quan trọng cần bảo vệ của nhà tôi, lỡ mà để ba mẹ tôi biết tôi bỏ em ở nhà em chắc chắn sẽ tới lột da tôi.”
Nhìn mặt của Trần Nghĩ, suy nghĩ trong lòng vọt lên tới cổ họng, chưa kịp đợi não phản ứng lại thì lời đã nhảy ra khỏi miệng rồi:
“Trần Nghĩ, thực sự muốn kết hôn với tôi sao?” – hỏi.
Trần Nghĩ tự chỉnh lại tư thế, ánh mắt có thể thấy bắt đầu gấp gáp: “Sao em lại hỏi ?”
Giang Tự cố giả vờ như thoải mái: “Không có gì, sợ kết hôn với tôi chỉ vì con, dù sao thì tôi cũng không muốn ép .”
Trần Nghĩ dừng xe bên đường, một cách đàng hoàng chân chính mà : “Còn em? Vì con nên em mới muốn kết hôn với sao?”
Hai người cứ thế im lặng nhau, nom như hai đứa trẻ bướng bỉnh, chẳng ai chịu ra suy nghĩ trong lòng của mình trước.
Gần một phút trôi qua, Trần Nghĩ đột nhiên gỡ dây an toàn ra hỏi Giang Tự:
“Anh có thể hôn em không?”
Giang Tự chưa kịp phản ứng đã bị một nụ hôn áp tới lấn át mọi giác quan của .
Hai người hôn nhau không biết qua bao lâu, Trần Nghĩ mang theo hơi thở nặng nề ghé sát vào tai :
“Thật là thua em luôn. Chắc là giờ em cũng biết tâm ý của rồi ha.”
Giang Tự cố ý chọc : “Em biết mà cũng hong rõ lắm.”
Trần Nghĩ tiến lại gần môi : “Vậy thì để cho em biết rõ hơn một chút.”
Anh chưa kịp hôn xuống bụng của đã kêu lên, về phía Trần Nghĩ đáng thương : “Em đói rồi.”
Trần Nghĩ sờ sờ bụng , bất lực :
“Cái buff này của em không những nắm thóp ba mẹ , tới cũng bị em bắt chẹt luôn rồi.”
Bạn thấy sao?