“Em chơi với con trai nhiều, không như mấy khác chỉ biết khóc lóc than thở, mấy thích gì em đều rành. Kiểu gì mình cũng chuyện hợp nhau thôi. À phải rồi, hay tối nay về chơi một ván game?”
Bành Nhất Phàm cau mày, lại gạt tay Thẩm Vô ra.
“Tôi rồi, tôi với không quen. Cô còn đụng vào tôi, tôi sẽ tố giác tội quấy rối dục đấy, em Thẩm.”
“…Đừng gọi xa lạ thế chứ.”
Thẩm Vô bắt đầu luống cuống, quay sang đẩy tôi.
“Duyệt Duyệt, cậu cũng gì đi, tớ thật sự chỉ ăn thẳng thừng, không cố ý hạ thấp Bành đâu.”
Tôi lạnh lùng hất tay ta: “Tôi cũng nghĩ như Bành. Tôi với không quen.”
Thẩm Vô cứng miệng, há ra rồi lại ngậm vào, không nổi câu nào.
“Đi thôi.”
Bành Nhất Phàm nắm tay tôi, vừa đi mấy bước thì Thẩm Vô lại đuổi theo: “Anh Bành, có lẽ chưa biết chứ gì? Mạnh Duyệt Duyệt lúc nào cũng xấu sau lưng bọn tôi. Cô ta đúng là một trà xanh, chắc muốn quen ta ư?”
Tôi bật .
Tôi nhướng mày Bành Nhất Phàm: “Anh tin không?”
“Em nghĩ sao?”
Chúng tôi nhau .
Thấy không ăn thua, Thẩm Vô nổi khùng, xông lên tát tôi một cái: “Cô ngoài giỏi quyến rũ người khác thì tích sự gì? Rõ ràng tôi mới là người thích Bành trước, sao chen ngang?”
Thấy , Bành Nhất Phàm liền vung tay tát trả Thẩm Vô, mà cú này đánh khá mạnh khiến nửa gương mặt ta sưng đỏ.
“Đáng lẽ tôi không nên ra tay, vì tôi là đàn ông.”
Anh nheo mắt, nhếch miệng .
“Nhưng tay tôi nó tự vung, xin lỗi nhé.”
“Còn nữa, tôi muốn hỏi đã lâu. Khi Duyệt Duyệt và Trần Vũ nhau, ngày nào cũng lảng vảng bên cậu ta gì? Đừng lôi mấy lý do ‘ em’ ra, con trai với nhau còn tránh điều tiếng, xem là cái gì? Định lốp dự phòng cho Trần Vũ à?”
“Tiếc cho , ngay cả ‘lốp dự phòng,’ thì Trần Vũ cũng chẳng màng lấy. À, tôi nhớ trên mạng có từ gì để chỉ người như thì phải?”
Nhìn mặt Thẩm Vô đang sầm lại, càng đắc trí.
“Cô cũng quên rồi à? Ui, tiếc thật.”
“Tôi biết nghĩ gì.”
Bành Nhất Phàm tiếp.
“Thẩm Vô, cứ toạc ra, tôi có lý do gì để quen ? Cô có phong thái như Duyệt Duyệt không? Có tính cách hay tài cán gì hơn người không? Tôi chẳng thấy có điểm nào hay ho. Với lại, ngay vừa rồi chính cũng bảo giờ ai có tiền người đó hơn, không tiền thì bỏ đi. Vậy xin hỏi so với Duyệt Duyệt, giàu hơn chỗ nào?”
“Tôi nhớ Trần Vũ từng bảo, con người cần biết tự lượng sức, xem ra chẳng có chút liêm sỉ nào. Ừm… thế này đi, để tôi nhờ người mở lớp dạy tử tế? Chắc giảm giá cho đấy.”
“Mày!”
Mặt Thẩm Vô đỏ phừng.
“Sao hả? Nói thẳng hơn nhé, giả vờ đàn ông con trai để gần gũi với nam giới, không thấy ngượng à? Không thấy xấu hổ à? Ghê tởm biết mấy?”
“Khác nào một con lợn nái trong chuồng sơn móng rồi tưởng mình là thú cưng, vấy bùn tùm lum lên người ta, không phải đang tự rước nhục sao?”
“ Bộ dạng ấy mà còn vênh mặt, không phải quá đáng lắm hả? Chẳng biết gì cứ đi hạ thấp người khác, không phải thần kinh có vấn đề sao?
Bệnh thì nên chữa, đừng như chó dại chạy cắn lung tung, phiền người ta lắm.”
“ Cô thấy đúng không, Thẩm Vô?”
Thẩm Vô dậm chân, muốn mắng trả mà chẳng tìm nổi từ, muốn xuống nước thì lại thấy mất mặt trước tôi nên đành cụp đuôi bỏ đi.
“Thế là hai kẻ kia chắc không dám tìm em sự nữa đâu.”
Bành Nhất Phàm .
“Cảm ơn nhé, Bành.”
“Vì giúp em mà phải giả người theo đuổi em. Ừm… hay để em mời đi ăn khuya?”
“Nếu mời em thì chúng ta tính là hẹn hò chứ?”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, đầy chiều.
“Hả?”
Tôi ngây người ra hai giây rồi chợt nhận ra, Bành Nhất Phàm đã nhanh chân ra phía lề đường mua cho tôi một xâu kẹo hồ lô.
“Cho em này.”
Anh đưa xâu kẹo sang cho tôi.
“Vừa nãy em gì thế? Gió thổi nên không nghe rõ.”
Tôi mỉm .
“Em , mời thì vinh hạnh quá.”
(Toàn văn hoàn) - Cảm ơn mọi người đã đón đọc! Xin thân ái chào tạm biệt và hẹn gặp ̣i ở những bộ truyện tiếp theo!
Bạn thấy sao?