Nghĩ , vẻ mặt khó coi của Hoắc Cảnh Sâm lại trở nên tự tin.
Hắn ta khinh thường liếc tôi một cái, :
“Được, cứ tiếp tục cứng miệng đi, đến lúc cầu xin tôi thì đừng hòng tôi dễ dàng bỏ qua như .”
Nói xong, hắn ta đá vào bàn tôi một cái.
Rất vênh váo bỏ đi.
Nhưng buổi sáng trôi qua.
Hoắc Cảnh Sâm lại mặt mày bực tức, sắc mặt tái mét chặn đường tôi.
Chỉ tay vào mặt tôi, mắng xối xả:
“Thẩm Chỉ Ngưng, đừng quá đáng!”
10
Tuy rằng rất không muốn để ý đến hắn ta.
Nhưng tôi lại hơi muốn .
“Hoắc Cảnh Sâm, không phải đứng đầu lớp sao? Sao vốn từ vựng lại nghèo nàn thế, đi lại chỉ có một câu ?”
Hắn ta tôi như rác:
“Cô dựa vào cái gì mà bảo ông nội rút vốn đầu tư của nhà họ Hoắc? Cô có biết số tiền này quan trọng với nhà họ Hoắc như thế nào không? Chỉ vì một câu của mà công ty chúng tôi phải chịu tổn thất bao nhiêu biết không?”
“Tôi biết chứ, liên quan gì đến tôi?”
“Chẳng phải chỉ vì tôi không dỗ dành sao? Có cần thiết phải không? Cô có biết tôi ghét nhất cái tính cách ngang ngược, ỷ thế h.i.ế.p người của không?”
“Tôi biết chứ, rồi sao? Tôi có cần thích đâu.”
Nói xong, tôi vẫy tay với một học đang chuẩn bị đi ăn ở căng tin cách đó không xa.
“Bạn ơi, cho mình hai nghìn tệ, nhờ mua giúp mình phần cơm gà cà ri nhé.”
Mắt ấy sáng rực lên:
“Vâng ạ, tiểu thư.”
Tôi chuyển tiền cho ấy, tủm tỉm hỏi:
“Thích mình không?”
Cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
“Thích ạ, thích ạ, em rất thích chị, tiểu thư.”
Hoắc Cảnh Sâm: “…”
Vẻ mặt hắn ta âm trầm đáng sợ:
“Cô nghĩ là tôi sẽ thỏa hiệp với sao? Ban đầu tôi còn tưởng chỉ giở trò tiểu thư, còn định chuyện tử tế với , lại dám dùng thủ đoạn này, tôi cho biết, càng ép tôi thì tôi càng không thể để uy hiếp. Bây giờ nhà họ Hoắc đúng là không bằng nhà họ Thẩm, năm năm, mười năm nữa thì ai trước ?”
Hắn ta nắm chặt tay, chằm chằm vào tôi.
Nhà họ Thẩm là gia tộc giàu nhất.
Nhưng tôi chỉ là một kẻ bất tài.
Còn hắn ta là học sinh ưu tú, năm nào cũng đứng đầu trường Thương mại.
Chờ chúng tôi tốt nghiệp, mỗi người tiếp quản sản nghiệp của gia đình.
Nhà họ Thẩm sớm muộn gì cũng sẽ bại trong tay tôi.
Còn hắn ta sẽ đưa nhà họ Hoắc lên một tầm cao mới.
Đến lúc đó, người cầu xin sẽ là tôi!
Nói xong, Hoắc Cảnh Sâm đi tìm Bạch Nghệ Nhu ăn trưa.
Hắn ta tức giận kể lại chuyện này cho Bạch Nghệ Nhu nghe.
Nghe xong, Bạch Nghệ Nhu nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta, ánh mắt kiên định :
“Anh đúng, Cảnh Sâm, cho dù nhà họ Thẩm rút vốn đầu tư, cũng chỉ là thử thách đối với nhà họ Hoắc mà thôi. Em tin sẽ vượt qua khó khăn, trở nên mạnh mẽ hơn, sau này sẽ tát thẳng vào mặt Thẩm Chỉ Ngưng!”
11
Hoắc Cảnh Sâm dịu dàng ta, vẻ mặt đầy áy náy:
“Anh nhất định sẽ giữ vững lập trường, tuyệt đối không cúi đầu trước người phụ nữ này. Chỉ là em chịu thiệt thòi rồi, người phụ nữ độc ác này, dám lấy em ra uy h.i.ế.p . Nhưng em yên tâm, nhất định sẽ bảo vệ em.”
Nghe hắn ta , nụ trên mặt Bạch Nghệ Nhu chợt tắt.
Cô ta vội vàng quay mặt đi:
“Thôi, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi học hành cho tốt. Anh giỏi như , hơn cái kẻ bất tài Thẩm Chỉ Ngưng kia nhiều. Loại phế vật như ta, đến cuối kỳ chắc chắn không đủ điểm, sẽ bị trường Thương mại đuổi học, đến lúc đó còn không biết sẽ bị người khác nhạo thế nào nữa.”
Hoắc Cảnh Sâm hài lòng gật đầu:
“Nghệ Nhu, vẫn là em hiểu . Em vừa có năng lực lại biết điều, hơn hẳn Thẩm Chỉ Ngưng. Anh tuyệt đối sẽ không cưới ta.”
Thẩm Chỉ Ngưng mỉm ừ một tiếng.
Nhưng ánh mắt lại dần trở nên trống rỗng.
Cô ta có thể dựa vào ơn cứu mạng để nhà họ Hoắc nhận nuôi, còn có thể duy trì vị trí top 10 ở trường Thương mại, đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Cho dù Hoắc Cảnh Sâm không cưới Thẩm Chỉ Ngưng.
Đối tượng kết hôn của hắn ta cũng sẽ là một người phụ nữ môn đăng hộ đối.
Ba Hoắc vì Thẩm Chỉ Ngưng mà đã có ý định đưa ta về quê.
Hoắc Cảnh Sâm có thể tùy hứng bậy.
Nhưng ta thì không.
Cô ta đã mất cha mẹ, không thể hủy hoại tương lai của mình nữa.
Tốt nghiệp trường Thương mại, nhiều nhất cũng chỉ có tấm bằng.
Cô ta cần học hỏi thêm nhiều kiến thức và kỹ năng.
Cô ta muốn ra nước ngoài du học.
Nghĩ , Bạch Nghệ Nhu dịu dàng thăm dò Hoắc Cảnh Sâm:
“Học kỳ sau lớp mình có mười suất trao đổi sang Anh, Cảnh Sâm, có muốn đi không?”
Hoắc Cảnh Sâm không buồn ngẩng đầu lên:
“Không đi. Nếu muốn ra nước ngoài, ba sẽ sắp xếp cho . Hơn nữa không có ý định đó, với năng lực của , tốt nghiệp xong sẽ trực tiếp tiếp quản công ty, phấn đấu trong vòng năm năm sẽ vượt mặt nhà họ Thẩm.”
Bạch Nghệ Nhu cắn môi.
Hoắc Cảnh Sâm không định đi.
Vậy cho dù ta có giành suất đó.
Cũng không thể gánh nổi chi phí gần một triệu tệ mỗi năm.
Phải sao bây giờ?
Cô ta đang suy nghĩ.
Một nữ sinh vội vàng đi ngang qua ta.
“Nhanh lên, lát nữa cơm nguội rồi không ngon, tiểu thư không vui thì sao bây giờ, tận hai nghìn tệ đấy.”
Mắt Bạch Nghệ Nhu sáng lên.
Bạn thấy sao?