7
Vốn dĩ căn nhà đó tôi cũng không cần nữa, nên không đau lòng.
Nhưng vì sao là bọn họ đốt, bọn họ tưởng cảnh sát là ăn chay chắc?
Tôi không quay về tận nơi, tất cả giao cho quản lý khu phối hợp với cảnh sát điều tra.
Thời buổi bây giờ, camera giăng khắp nơi, dù là con rệp cũng không thoát nổi.
“Đổng Đổng, em có nhớ không?”
Chưa từng thấy giọng ai khiến người ta buồn nôn đến .
“Là mày đốt nhà tao đúng không?”
Tôi mở điện thoại thứ hai, bắt đầu ghi âm.
“Nhà nào, em cái gì ?”
Giọng hắn đầy đắc ý, từng câu chữ đều lộ sơ hở.
“Anh gọi là vì nhớ em thôi. Mình ở bên nhau lâu rồi, mấy hiểu lầm nhỏ đó sao ảnh hưởng đến cảm ?”
Giọng hắn từ sâu lắng chuyển sang kiểu “lãng tử”:
“Đổng Đổng, cho dù em độc ác tính toán , cũng nguyện tha thứ.”
“Cho dù em khắc cha khắc mẹ, còn liên lụy đến ba mẹ , ba mẹ cũng sẵn lòng tha thứ cho em.”
“Anh vẫn muốn cưới em, cho dù em tham tiền mê của, cũng không chê bai. Ba vừa mới đầu tư, lời một khoản lớn lắm.”
Tôi trợn trắng mắt, nhịn buồn nôn để xem hắn còn diễn trò gì.
“Chỉ cần như trước đây, em dắt về nhà tổ, mình lập tức kết hôn!”
Tôi đến đau bụng.
“Nhậm Thiệu Nguyên, vẫn chưa bỏ cuộc sao?”
“Mặc dù tôi không rõ rắp tâm điều gì, trong nhà tổ của tôi có gì khiến nhớ mãi không quên…”
“Nhưng đáng tiếc — là chính tay hủy nó rồi.”
“Cái gì? Phá hủy cái gì cơ?!”
Hắn cuối cùng cũng mất kiểm soát, lại gào rú như điên.
“Không phải đốt nhà sao?” Tôi lạnh giọng hỏi.
“Tôi đốt là nhà của tên tham quan!” Hắn hét ầm lên.
“Vậy tức là thừa nhận đã phóng hỏa.”
Tôi đập bàn, hét lên.
“Cô gài tôi?! Cô lừa tôi?!”
Hắn như trút gánh nặng, không hề để tâm đến chuyện mình vừa khai tội.
“Tôi không lừa .”
Thấy hắn thở phào, tôi lại thêm một nhát dao:
“Vụ cháy lan sang căn biệt thự bên cạnh, thiêu hủy đến 30%, không thể ở nữa.”
“Đó chính là nhà tổ của tôi.”
Tôi mỉm hắn phát điên:
“Thứ luôn mơ ước… bị chính tay hủy rồi.”
“AAAAA… Thiệu Nguyên ơi! Con sao ?! Có ai không, gọi xe cấp cứu mau!”
Tiếng gào rú hoảng loạn của mẹ hắn vang lên trong điện thoại, với tôi mà — ngọt ngào như bản nhạc thánh thót.
Tôi nghe vui tai một lúc rồi mới cúp máy.
Thực ra nhà tổ của tôi bị cháy không nặng lắm.
Nhưng cái kiểu nhà họ Nhậm cứ sống chết bám riết, tôi quyết định tháo dỡ toàn bộ luôn.
Dù sao cũng phải tháo phần bị cháy, thì tiện thể đập luôn hai căn.
Nhậm Thiệu Nguyên chỉ bị tức quá ngất đi, nằm viện vài hôm là xuất viện.
Vừa ló vào khu nhà, thấy cả hai căn đã biến thành bãi đổ nát, hắn không chịu nổi — phun máu tại chỗ.
Tôi cứ nghĩ họ sẽ còn bám theo phiền, không ngờ — cả nhà họ biến mất.
Không ai tìm thấy tung tích của họ.
Người trong làng kể lại, sau khi đầu tư thành công ở thành phố, nhà họ Nhậm về làng trong bộ dạng vàng vòng đầy người, vênh váo cực độ.
Họ thường xuyên sang làng bên chơi bài, mỗi ván lên đến mấy chục ngàn.
Ba Nhậm – dù là kẻ tàn phế – cũng có người đẩy xe phục vụ tận răng, ngồi giữa chiếu bài như lão gia.
Mẹ Nhậm thì khiêm tốn hơn chút, kỹ thì xuống sắc nhanh, khí sắc kém, trên người toàn là vàng.
“Mỗi lần ra ngoài không đeo mấy ký vàng là không chịu đi! Vừa ra là vung vẩy hai cái móng vàng sáng choang!”
Nghe giọng các bác là biết đã ức chế lâu rồi.
Nhậm Y Y bỏ ra cả đống tiền phẫu thuật thẩm mỹ, sửa mặt thành kiểu hotgirl tiêu chuẩn, cuối cùng cũng “người nổi tiếng”.
Ngày nào cũng livestream khoe của, tự xưng danh viện mạng.
Chỉ có Nhậm Thiệu Nguyên là không khá nổi.
Từ nhỏ, hắn là hy vọng của cả nhà, gia đình dốc hết tài nguyên nâng đỡ chỉ mong hắn rạng danh tổ tông.
Nhưng dù có nhiều tiền đến đâu, cũng không bằng cái danh cán bộ nhà nước.
Hắn bị hủy mặt, còn bị lập hồ sơ bởi Ủy ban Giám sát — thi công chức coi như chấm dứt.
Giờ ngày nào cũng ru rú trong nhà, giống như bị rút mất xương sống, không ngẩng đầu nổi trước ánh mắt của người xung quanh.
Bạn thấy sao?