8
Dân làng cứ tưởng nhà họ sống phất như mãi.
Ai ngờ — một ngày nọ, có vài người lạ tự xưng là trên thành phố của nhà họ đến chơi.
Ở lại một đêm, sáng hôm sau cả nhà họ Nhậm biến mất.
Mấy người kia lúc đi chỉ , có dự án đầu tư mới, dắt theo cả nhà đi ăn tiếp.
Có vài người tò mò tới hỏi: “Bác có thể dẫn tụi tôi đi phát tài chung không?”
Họ tít mắt đáp:
“Đầu tư phải có vốn, các có tiền không?”
“Thế nhà họ Nhậm có tiền chắc?”
Người làng không phục.
“Có chứ, nhà họ giàu lắm! Trong người còn hơn một ngàn vạn đấy!”
“Trời ơi, đúng là ăn lớn thật rồi…”
Người trong làng tròn mắt ghen tị, tặc lưỡi xuýt xoa.
Có vẻ chuyến này đi là không quay lại nữa.
Mấy ai muốn về lại cái làng nghèo nát này khi đang giữ mấy chục triệu trong tay?
Nghe những lời ấy, tôi xác nhận một điều — từ giờ, nhà họ Nhậm sẽ không bao giờ quấy rầy tôi nữa.
Cầm tiền dơ của người khác, tự nhiên sẽ có người đến đòi mạng.
Mọi chuyện không diễn ra như tôi tưởng — bọn họ không chết.
Phải là, không phải tất cả bọn họ đều chết.
Vài năm sau, trong chiến dịch truy quét tội phạm lừa đảo xuyên biên giới, nhà nước đã bắt một loạt đối tượng từ nước ngoài, dẫn độ về nước.
Lúc đó tôi đang ăn vặt, hí hửng hóng drama, cảm thán quốc gia ra tay đúng là uy vũ lẫm liệt, thì đột nhiên nhận điện thoại từ trại tạm giam.
Họ có một nghi phạm muốn gặp tôi.
Vì tò mò, tôi đồng ý đến — có cảnh sát đi cùng.
“Lâu rồi không gặp, Đổng Đổng, thấy tôi thế này… có nhớ không?”
Người xuất hiện trước mặt tôi lại là… Nhậm Thiệu Nguyên.
Anh ta đã không còn là con người của mấy năm trước.
Vết sẹo trên mặt ta xăm trổ thành hình hoa văn, vừa ghê rợn vừa buồn .
“Anh xăm mình rồi, khỏi mơ thi công chức nhé!”
Tôi lạnh nhạt mỉa mai.
“Tôi vốn đã không thể thi công chức nữa, là tại tôi!”
Anh ta vẫn điệp khúc cũ rích ấy, như thể không có tôi thì cuộc đời ta sẽ huy hoàng sáng chói lắm .
“Không có tôi, vẫn chỉ là thằng nhà quê nghèo rớt mồng tơi.”
Tôi không chút nể mặt mà đánh thẳng vào lòng tự tôn của hắn.
“Giờ chỉ đang ở đúng nơi mà mình đáng ở thôi.”
“Không phải ! Tôi đáng ra phải có sự nghiệp lẫy lừng! Ba tôi ăn giàu có! Mọi người đều phải ngước tôi, cầu cạnh tôi!”
Hắn ta lẩm bẩm, ánh mắt mờ đục, giọng điệu lạc lõng như đang mộng.
“Anh thử nhớ lại xem, đã ‘thành công’ như thế nào?”
Chẳng lẽ… hắn nhớ chuyện của kiếp trước?
Tôi bắt đầu dẫn dắt.
“Nhà tôi đổi mệnh thành công rồi! Nhà tôi đã đổi mệnh rồi!”
Hắn bắt đầu kích .
“Đúng! Là tại sao không chết! Chỉ cần chết thì nhà tôi đã sống tốt! Tại sao không chịu chết?!”
“Cảnh sát ơi, có phải hắn bắt đầu giả điên để thoát tội không đấy?”
Nghe đủ rồi, tôi không muốn cái bộ mặt này nữa, liền quay sang cáo trạng với cảnh sát.
“Không chỉ hắn đâu, em hắn cũng đang giả điên.”
Viên cảnh sát lắc đầu ngán ngẩm: “Tự xưng là minh tinh, đẹp như tiên nữ, hễ nam cảnh sát là kêu ta, ầm cả lên, ảnh hưởng rất tệ.”
“Cô ta lừa đảo à?”
Chuyện này thì tôi thật sự chưa biết.
“Cả nhà họ hình như đã đắc tội với ai đó ở trong nước.”
“Vài năm trước phát hiện xác ba hắn, bị móc giác mạc và lấy đi vài bộ phận nội tạng, đến giờ vụ án vẫn chưa .”
“Còn mẹ hắn, em hắn, cả hắn đều bị bán sang vùng Tam giác Vàng.”
“Mẹ hắn học vấn thấp, già cả, vô dụng, không bao lâu thì bị đánh chết.”
“Còn hắn với em thì sống sót, nghe rất có thiên phú trong việc lừa đảo, không biết bao nhiêu người.”
“Lần này là nghi phạm chính, đã bị dẫn độ về nước để chịu phán quyết của pháp luật.”
Hại người à…?
Tôi bắt đầu trách đám người năm đó — đám “người xử lý tiền” của tên tham quan kia — tại sao không bọn họ ngay từ đầu.
Nếu sớm dứt điểm, thì đã không đến nỗi có thêm biết bao nhiêu người vô tội bị như thế.
“Bọn này chẳng có chút đạo đức nào cả, mấy chuyện lừa tiền, mạng người mà mặt không đổi sắc.”
Tôi tức giận với viên cảnh sát.
“Yên tâm đi, chúng sẽ phải chịu trừng thích đáng.”
Cảnh sát trịnh trọng hứa.
Tôi bước ra khỏi đồn, quay đầu quốc huy đỏ thắm treo trên tường.
Chỉ mong những kẻ vì tư lợi mà hãm người khác đều bị đưa ra ánh sáng pháp luật.
Không lý do nào có thể bào chữa cho tội ác của bọn chúng.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?