Bạn trai tôi – người đã suốt năm năm – đột nhiên kiên quyết muốn khởi nghiệp.
Để an ủi ta, tôi tiện tay nhường cho một công ty nhỏ nơi ta “thử sức”.
Anh ta ôm chặt lấy tôi, mắt đỏ hoe, rằng bất kể tương lai công ty ra sao, văn phòng tốt nhất ở tầng cao nhất sẽ luôn để dành cho tôi.
Thế mà, khi tôi đến công ty để bàn chuyện hợp tác, mới phát hiện ra căn phòng mà từng hứa sẽ “vĩnh viễn thuộc về tôi”, đã có một khác ngồi bên trong.
Cô ta mặc áo ngủ của tôi, dùng cốc của tôi, còn đang đắp mặt nạ của tôi.
Văn phòng của tôi đã hoàn toàn biến thành phòng nghỉ cá nhân của ta.
Vì sự xuất hiện “không mời mà đến” của tôi, trai tôi sầm mặt lại, trách mắng:
“Văn phòng bên ngoài chật quá nên quyết định nhường căn này cho Nhược Văn.”
“Em có việc ở đây đâu, sao cứ nhất định phải tranh giành văn phòng này với Nhược Văn?”
Tôi lao thẳng vào bên trong, vừa vào đã thấy trên mặt bàn vẫn còn vệt nước chưa lau sạch.
Trong thùng rác, thậm chí còn có mấy chiếc bao cao su đã buộc nút.
Tôi khẩy:
“Chơi tới mức này luôn à? Office-play đấy à?”
1
Tôi thử đứng ở cửa quét mặt vài lần hệ thống nhận diện liên tục báo lỗi.
Rõ ràng trước đây tôi và Điền Hướng Du cùng nhau đăng ký nhận diện mà?
Bảo vệ liếc tôi một cái từ trên xuống dưới:
“Chị à, chị chắc là nhân viên công ty này không? Trong hệ thống chẳng có tên chị đâu.”
Tôi đứng ngoài cổng, ngẩng đầu xác nhận lại tên công ty một lần nữa.
Đúng là công ty tôi từng giao cho Điền Hướng Du quản lý.
Không còn cách nào khác, tôi đành lục trong túi ra thẻ công tác, lấy tư cách đối tác để vào.
Không ngờ, vừa mở cánh cửa căn phòng từng hứa là “vĩnh viễn thuộc về tôi”, đã thấy một đắp mặt nạ, mặc đồ ngủ, nằm cuộn tròn trên chiếc ghế của tôi.
Tôi còn chưa bước vào, một chiếc cốc liền bay tới, rơi vỡ ngay sát chân tôi.
“Cô có biết phép tắc không ? Ai cho vào văn phòng tôi mà không gõ cửa?”
Tôi theo phản xạ định xin lỗi và rút lui, bỗng khựng lại.
Đây chẳng phải là văn phòng của tôi sao?
Tôi bước qua những mảnh vỡ tiến vào phòng, từng món đồ bên trong đều là tôi tự tay chọn mua.
Ngay cả chiếc áo ngủ ta đang mặc, cũng là hàng giới hạn tôi mang từ Pháp về năm ngoái.
Tôi bình tĩnh :
“Xin lỗi, đây là văn phòng của tôi.”
“Nếu đi nhầm, ơn ra ngoài giúp. Trong phòng có nhiều tài liệu mật, nếu thất thoát, người đầu tiên bị truy trách nhiệm sẽ là .”
Cô chậm rãi gỡ mặt nạ, liếc tôi khinh miệt:
“Tôi nhớ ra rồi, chính là con nhỏ ham tiền từng bỏ Điền Hướng Du chạy theo đại gia đúng không?”
“Sao, tiền chia tay xài hết rồi hả? Giờ lại mặt dày quay về xin xỏ tiếp?”
“Biết điều thì tự cút đi, còn lằng nhằng nữa tôi gọi bảo vệ tống cổ như rác.”
Tôi bị những lời vô lý của ta cho run rẩy vì tức giận, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Căn phòng này, cùng với cả cái công ty này, đều là của tôi. Người nên cút chính là .”
Điền Hướng Du lớn lên trong trại mồ côi, học đại học còn phải vay vốn.
Sau khi chúng tôi bên nhau, ba mẹ tôi chê ta xuất thân thấp kém, ta liền thề sẽ khởi nghiệp để chứng minh bản thân.
Tôi đưa công ty này cho ta bước đệm, cũng nghĩ là chờ khi sự nghiệp ổn định, chúng tôi sẽ tính đến chuyện cưới xin.
Nhưng công ty càng ngày càng phát triển, ta lại càng không còn nhắc đến hôn nhân nữa.
Sau này, ngay cả khi tôi chủ đề nghị sang công ty để thị sát, ta cũng luôn tìm đủ mọi lý do để ngăn cản.
“Em đã có văn phòng to đùng ở nhà rồi, cứ suốt ngày muốn chạy qua đây gì? Anh đang nỗ lực vì tương lai của chúng ta, em không thể thông cảm một chút sao?”
Nghe ta , tôi đã đặc biệt chọn một dự án từ công ty lớn của gia đình để hợp tác với , vừa muốn giúp đỡ, vừa muốn tạo bất ngờ.
Không ngờ, người tặng “bất ngờ lớn” lại là ta.
Thì ra lý do không muốn cưới tôi… là vì bên ngoài đã sớm có nhân mới!
Cô đó đứng tựa vào bàn, giọng điệu đầy khinh thường:
“Chị à, chia tay rồi mà vẫn coi đồ của trai cũ là của mình, chị còn trơ trẽn hơn tôi tưởng đấy.”
“Đừng có chiếm hữu tiền bạc của người khác như , có bệnh thì đi viện mà chữa.”
Nói xong, ta bất ngờ đẩy tôi một cái. Tôi loạng choạng vài bước vẫn không đứng vững, ngã xuống đất và bàn tay vô đập trúng mảnh thủy tinh vỡ.
Máu rịn ra từ lòng bàn tay, tôi cố đứng dậy, muốn mở cửa ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị ta khóa trái từ bên trong.
Tức đến run người, tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Điền Hướng Du.
“Điền Hướng Du, giải thích cho tôi đi, tại sao trong văn phòng của tôi lại có người phụ nữ khác ngồi chình ình ở đó?”
Bạn thấy sao?