Chuyện đã xảy ra cũng nhân viên công ty đưa lên mạng, nhanh chóng thu hút sự ý rộng rãi.
Lần này, mọi người thật sự ghi nhớ tên tôi.
Tại Diễn đàn Nữ lãnh đạo, tôi chưa bao giờ né tránh khi về quá khứ của mình.
Một phóng viên hỏi tôi có sợ chuyện này ảnh hưởng đến hình ảnh không.
Tôi chỉ mỉm :
“Nạn nhân không có gì phải xấu hổ cả.”
Vài năm sau, khi tôi đứng trên bục phát biểu tại Hội nghị Phụ nữ toàn cầu Forbes, chia sẻ hành trình tôi đã tự mình trở thành một người phụ nữ độc lập thật sự…
Một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi ca-rô đột nhiên lao lên sân khấu, cướp lấy micro, giọng đầy công kích:
“Bà Kiều! Bà chẳng qua chỉ dựa vào tài nguyên gia đình mới có ngày hôm nay, lấy tư cách gì gọi là phụ nữ độc lập?!”
Cả khán phòng ồ lên, bảo vệ lập tức tiến tới định đưa ta đi.
Tôi giơ tay ra hiệu giữ lại, nhận lấy micro từ tay ta.
Trước hàng triệu ống kính truyền hình trực tiếp khắp thế giới, tôi dõng dạc đáp:
“Thưa , Tư Mã Tử trong sách Tuyên Tử có : ‘Quân tử sinh không khác biệt, biết khéo mượn sức từ hoàn cảnh.’”
“Sự độc lập là độc lập trong nhân cách, chứ không phải là từ chối những gì mình vốn có.”
Tôi khắp hội trường — trong kỷ nguyên mà phụ nữ chỉ mới giành quyền đi học chưa đầy một thế kỷ, hơn một nửa căn phòng này là những nữ tinh đã tự vươn lên bằng chính năng lực của mình.
“Thứ thật sự không độc lập, chính là những người không chịu nỗ lực, suốt ngày chỉ chăm chăm vào tài nguyên của người khác.”
“Giống như trai cũ của tôi – dùng tiền của tôi để khởi nghiệp, rồi quay lại đổ lỗi cho xã hội bất công với đàn ông.”
Tôi nghiêng đầu, mỉm hỏi:
“Anh có chắc không phải là người như chứ?”
Tiếng rì rầm vang lên, khiến cổ ta đỏ ửng, môi mấp máy mà không lời nào.
Tiếng vỗ tay như sóng vỗ vang dội khắp khán phòng.
Tôi chỉnh lại bài phát biểu, tiếp tục phần còn lại.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào mặt hơi nóng, là thứ ấm áp mà tôi rất quen thuộc.
Sự cố nhỏ đó rồi sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Còn con đường của tôi — vẫn còn rất dài.
Hết.
Bạn thấy sao?