Váy Lụa Xanh Giữa [...] – Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến Tết Trùng Dương, ta lên núi hái đỗ trọng, ta đeo một xâu. Khi ta bước đến trước mặt Lư Thanh Yên, định đưa cho bà ta một xâu bỗng tay khựng lại, nhìn bà ta từ đầu đến chân: “Thanh di nương còn trẻ thế này, mặc bộ xám u ám già nua như thế thật phí nhan sắc quá!”

Hôm đó là ngày giỗ tổ, họ hàng sum họp. Mẫu thân ta dường như có linh cảm gì đó, đã mặc lại bộ váy lụa màu xanh lục mà cha tặng năm xưa. Hai người ngồi bên nhau nơi bàn cơm, thoáng trông như ngày xưa trở lại.

Nhưng cái ngày xưa ấy là cha lừa mẫu thân ta. Cái mà mẫu thân nghĩ là “ lòng”, thực chất là ông nhìn mẫu thân mà tưởng tượng về người đàn bà khác.

Ta cố nhịn xót xa, cười gằn một tiếng, mỉa mai mẫu thân: “Mẫu thân lớn tuổi rồi, làn da xỉn màu, mặc váy xanh nhìn càng đen đi. Thanh di nương thì trắng trẻo xinh đẹp, chi bằng mẫu thân tặng váy cho dì ấy mặc?”

Mẫu thân ta vẫn như mọi lần, chỉ biết chịu ấm ức. Bà cúi đầu nhìn cha: “Lúc ta gặp cha con lần đầu, chàng ấy từng nói ta mặc váy xanh rất đẹp.” Ta lắc đầu: “Không phải người đẹp, là cha thích nhìn người khác mặc váy xanh.”

Cha ta nãy giờ vẫn im lặng, nghe câu đó thì bất chợt ngẩng đầu, quát lớn: “Đào Nguyệt Lâu! Lúc ăn không nói, lúc ngủ không lời! Còn dám ăn nói lỗ mãng, ra ngoài quỳ ngay cho ta!”

Ta chẳng đổi sắc mặt, cười thật tươi, gài xâu đỗ trọng cuối cùng vào thắt lưng Lư Thanh Yên: “Trong tập tranh của cha, Thanh di nương mặc váy xanh mới thật sự là đẹp. Dì thấy đúng không?”

Lư Thanh Yên cũng sững lại, bà ta quay sang nhìn cha ta, hỏi: “Đào lang, chàng chẳng phải đã nói không vẽ nữa rồi sao?”

Ta liền thay cha đáp: “Người muốn vẽ, đã vẽ rồi. Không vẽ nữa cũng chẳng sao cả.”

Cha nổi giận, đứng bật dậy, cầm chiếc ghế bên dưới, giơ lên định đập vào đầu ta. Mẫu thân thuở nhỏ từng học võ ở tiêu cục trong nhà, phản ứng cực nhanh, lập tức chặn ghế lại. Nếu không, với lực như thế, ta đã bị đập toác đầu rồi.

Ta không nhịn được bật cười: “Cha à, con chỉ nhắc lại những việc cha từng , những lời cha từng nói. Sao cha lại giận đến thế?”

Ông ấy định lao lên đánh ta thì mẫu thân đã bước nhanh đến che chắn trước mặt, chắn lấy cái tát đang vung ra. Tay cha bị bà nắm chặt, vặn mạnh một cái, không cách nào vùng ra được.

Lần đầu tiên, ta thấy mẫu thân nổi giận. Ánh mắt lạnh lẽo, lướt qua mọi người như đang nhìn người xa lạ. Cuối cùng, bà dừng mắt lại ở cha ta, hỏi từng chữ rõ ràng: “Người trong bức tranh đó, rốt cuộc là ta, hay là Lư Thanh Yên?”

Lư Thanh Yên chưa từng xem qua tập tranh ấy, cũng đoán được tám chín phần. Bà ta lập tức lên tiếng dỗ dành mẫu thân: “Hôm nay là ngày vui Trùng Dương, Chu tỷ có cần phải kích đến vậy không? Tỷ cũng biết mà, ta và Đào lang từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, chàng ấy luôn chiều thiếp…”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vay-lua-xanh-giua-dong-co-thom/chuong-4.html.]

“Chát!” Mẫu thân ta học võ, lực tay rất mạnh, cái tát nhanh chóng giáng xuống mặt Lư Thanh Yên khiến bà ta ngã ngửa đập xuống bàn. Đĩa thức ăn, chén bát rơi xuống vỡ loảng xoảng.

Cha ta hốt hoảng chạy đến che chở cho bà ta, định quát hỏi tội mẫu thân đã bị bà chặn lại: “Gian phu dâm phụ thôi mà, còn giả thanh giả cao gì? Đừng bẩn những từ tốt đẹp như ‘thanh mai trúc mã’!”

Hôm đó, mẫu thân ép cha viết giấy hòa ly. Cha liếc nhìn ta, lại nhìn sang mẹ con Lư Thanh Yên đang sụt sùi khóc lóc. Sợ ông ta đổi ý, ta lập tức tiếp lời: 

“Muốn hòa ly thì cứ hòa ly! Theo con thấy, Thanh di nương mới xứng chủ mẫu nhà chúng ta, mẫu thân của con!” Cha nghe vậy liền lập tức ký tên mình xuống, thành hai bản. Một bản ông giữ lại, một bản vung tay ném cho mẫu thân.

Chấp niệm bao năm, đến hôm nay đã hoàn toàn tan vỡ. Mắt mẫu thân đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, chẳng còn chút luyến tiếc nào. Bà ôm giấy hòa ly, xem đi xem lại, cuối cùng mỉm cười nhẹ nhõm: “Thì ra chưa từng là ta. Vốn dĩ từ đầu đã không phải là ta.”

Mẫu thân quay đầu rời đi, bà thu dọn hành lý rồi gọi xe lừa rời khỏi nhà ngay trong đêm. Ta luôn lắng nghe tĩnh của bà. Giữa đêm khuya, chờ mẹ con Lư Thanh Yên ngủ say, ta trèo tường sau mà đuổi theo mẫu thân.

Cứ như ông trời cũng giúp bà thoát thân vậy. Trời âm u cả nửa tháng, hôm nay đột nhiên lại quang đãng, ánh trăng rải khắp con đường lớn, vừa khéo soi sáng con đường phía trước của mẫu thân.

Ta đi đường tắt, chặn xe ở đầu hẻm: “Mẫu thân! Mẫu thân!” Ta níu đuôi xe, bị xe kéo lê đi. Cuối cùng bà cũng không đành lòng, gọi phu xe dừng lại.

Ta không muốn bà vì đứa nữ nhi như ta mà phải chịu nhục, tiếp tục ở lại nhà họ Đào quản gia cho đôi cẩu nam nữ đó, nên đã bày mưu suốt bao ngày qua để bà hoàn toàn thất vọng, dứt khoát đi về phía cuộc sống mới của mình.

Hiện tại chưa phải lúc nói ra sự thật. Sau này ta nhất định sẽ đến tìm bà, đó phải là lúc ta đã tự kiếm được tiền, không còn là gánh nặng của bà nữa.

Ta chỉ muốn nhìn bà thêm một lần thôi.

Ta nhẹ nhàng kéo tay bà. Quả nhiên là bà đang giận ta, lập tức rút tay lại, lạnh lùng nói: “Ta đã hòa ly với cha ngươi rồi, còn gọi ta là mẫu thân gì?”

Thấy ta không biện giải, bà liếc ta một cái: “Ngươi đã có Thanh di nương, không cần phải nhận ta mẫu thân nữa.”

Ta vừa tủi thân vừa vui mừng, bề ngoài vẫn phải cố giữ bình tĩnh: “Con chỉ thay Thanh di nương đến xem, mẫu thân thật sự đã đi chưa, sẽ không quay về quấy rầy cuộc sống mới của chúng con chứ?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...