Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Mẫu thân tức đến bật cười, bảo phu xe đi tiếp, chỉ để lại một câu: “Khi trước vì cha con các ngươi, ta mới giam mình ở cái trấn nhỏ hẻo lánh này, chứ vốn ta theo phụ mẫu rong ruổi bốn phương, non sông rộng lớn đều đã đặt chân đến. Nay đã thoát khỏi lồng giam, ta tuyệt không quay lại!”
Trước khi bà đi khuất, ta vội vàng xác nhận: “Vậy mẫu thân sẽ về kinh thành, theo ông bà ngoại tiếp tục tiêu cục sao?”
Giọng nói sảng khoái của bà vang lên giữa đêm trăng: “Tất nhiên rồi! Ta, Đào Chu thị, phải sống lại thành Chu Liên Nhi!”
Thế thì tốt quá. Vậy ta an tâm rồi.
Ông bà ngoại xưa nay rất thương mẫu thân, đến mức trước khi gả chồng còn dẫn bà đi cùng rong ruổi khắp nơi như con trai.
Giờ bà trở về, chắc chắn sẽ được đối đãi tốt. Mà dù lùi một vạn bước, cho dù không có phụ mẫu đỡ đầu, mỗi ngày chỉ cần mở mắt không thấy người chồng thay lòng, không có con cái cần chăm lo, chỉ phải lo mỗi chuyện ăn uống cho bản thân, cuộc sống như vậy thì có thể tệ đến mức nào được?
Những ngày đó ta rất vui. Cha tưởng là ta đã chịu nhận Thanh di nương mẫu thân nên mới vui mừng, còn khen ta hiểu chuyện, mua thịt cho ta ăn.
Ta giấu mọi chuyện trong lòng, nhận mấy việc như chẻ củi, gánh nước, giặt giũ, khâu vá, viết thư , lén lút dành dụm tiền, chỉ mong có ngày được lên kinh thành đoàn tụ với mẫu thân.
Mang theo hy vọng, cho dù mùa đông giặt áo đến mức tay đầy chàm, ta cũng chẳng màng. Ta có thể dựa vào đôi tay của mình để kiếm tiền, sau này đến kinh thành, dù chỉ nha hoàn cho nhà giàu, sức giặt đồ của ta cũng sẽ hơn người khác, nhất định sẽ không trở thành gánh nặng của mẫu thân.
Ai ngờ, cái bình hoa di là Tú Tú kia, ngày thường chẳng nói chẳng rằng, giành ăn thịt với ta, tranh thủ sự chiều của cha, giờ lại lén lút lục ra túi tiền tiết kiệm của ta.
Sợ bị phát hiện, ta đã giấu nó vào một chiếc vớ dài, nhét vào chiếc rương cũ mẫu thân để lại.
Tú Tú lôi ra được, chạy đến tố cáo với cha. Ta lập tức nổi đóa: “Ngươi dựa vào cái gì mà lục rương của mẫu thân ta!”
Cha hỏi ta: “Vậy tiền này là do mẫu thân con để lại?”
Từ khi mẫu thân rời đi, ta đối xử với họ lạnh nhạt hơn hẳn. Lư Thanh Yên cũng nhận ra phần nào, thỉnh thoảng lại nhằm vào ta.
Bà ta cầm chiếc vớ trong tay cha, đổ ra một đống tiền đồng, vừa đếm vừa mỉa mai: “Chẳng lẽ là của Nguyệt Lâu? Nó để dành tiền gì chứ? Tương lai đã có chúng ta phụ mẫu gả nó đi, chẳng lẽ còn phải tự chuẩn bị sính lễ?”
Ta nhất thời không biết đối đáp ra sao, chỉ đành nghiến răng nói: “Là mẫu thân để lại.”
Lư Thanh Yên thong thả bước đến gần ta, dáng đi yểu điệu. Bà ta cười như không cười: “Nguyệt Lâu, sáng nay ta đã cố ý hỏi thăm, mấy hôm nay ngươi nhận bao nhiêu việc của hàng xóm, cực nhọc vất vả kiếm tiền.” Rồi bất ngờ giơ tay “bốp”, một cái tát giáng lên mặt ta.
Vị trí y như cái tát năm xưa mẫu thân tát bà ta, má trái rát bỏng: “Ngươi sao lại còn dám lừa cha ngươi?”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vay-lua-xanh-giua-dong-co-thom/chuong-5.html.]
Ta lạnh lùng ngẩng đầu, áp sát mặt Lư Thanh Yên: “Thanh di nương, cái tát của mẫu thân năm đó khiến bà ghi nhớ cả đời, đúng không?”
Bà ta còn định đánh tiếp, ta liền bóp chặt cổ tay bà ta lại.
Ta nhìn sang cha: “Thanh di nương xưa nay dịu dàng săn sóc, sao bây giờ chỉ vì vài đồng bạc không rõ nguồn gốc lại ra tay đánh con? Cha, trong cái nhà này, chẳng phải người có tiếng nói cuối cùng là cha sao?”
Hôm đó, mẫu thân cứ thế bỏ đi, không ngoảnh đầu lại. Cha đã giận dữ hơn ta tưởng.
Ông lấy chiếc ghế hôm ấy bị mẫu thân ngăn lại, ném mạnh xuống sân rồi đá thêm mấy cú. Gậy gộc gãy vụn tứ tung, ông mới ngồi sụp xuống hiên. Nghiến răng căm giận nói:
“Cho phép ngươi đi lúc nào chứ!” Ông lại hẹn người ra ngoài uống rượu. Chỉ là đêm ấy say mèm, miệng toàn gọi tên mẫu thân: “Chu Liên Nhi! Ngươi dám đi… ngươi dám rời bỏ ta…”
Thật kỳ lạ, đàn ông tại sao cứ sau khi chiếm được một người phụ nữ thì lại bắt đầu nhớ nhung người khác? Trước mặt mẫu thân thì thương tiếc Lư Thanh Yên, mà đến khi ở bên Lư Thanh Yên lại quyến luyến không nỡ rời mẫu thân.
Ông hận việc mẫu thân không còn để ông sai khiến nữa, nên đ.â.m ra càng muốn kiểm soát mẹ con ta chặt hơn. Ngay cả những lá thư mà Lư Thanh Yên mang từ chồng trước về, cha ta cũng vứt hết vào lửa đốt sạch.
Thế nên, đương nhiên những lời ta nói hôm nay khiến ông để tâm. Lư Thanh Yên biết điều, lập tức giảng hòa, ta cũng lùi một bước.
Nhưng sau lưng cha, ánh mắt bà ta nhìn ta chẳng còn che giấu gì nữa, chính là công khai khiêu khích. Ta hiểu ánh mắt ấy đang nói: “Cứ chờ đấy mà xem.”
Ta ngẩng đầu nhìn cây hồng to giữa sân, lại một mùa xuân tươi lá. Những ngày tháng không có mẹ thương, quả thật hơi buồn bã.
Đang không biết phải gì, thím Trịnh hàng xóm xách đến một túi bánh nướng đến thăm ta. Tránh mặt người khác, bà ấy thì thào nói với ta: “Nếu con thật sự muốn dành dụm tiền, mà tin thím là người đáng tin, thì giấu tiền ở chỗ thím này.”
Chúng ta cũng đã sống gần mấy năm nay, thím Trịnh vốn là người hiền lành, tính cách đoan chính, đương nhiên ta tin. Ta dời tấm gạch lỏng dưới chân lên, moi ra khoản tiền ta giấu ở đó. Ta đề phòng mẹ con Lư Thanh Yên, nên chia tiền ra giấu khắp nơi, tuyệt đối không để bọn họ vơ sạch một lần.
Bây giờ thím Trịnh đã nói vậy, ta cũng không thể phụ lòng tốt của thím, nên đã đưa một phần tiền cho bà ấy giữ. Ai ngờ bà ấy lại lấy từ trong áo ra một cây trâm bạch ngọc. Chính là tín vật đính ước năm xưa cha tặng cho mẫu thân. Dù cuộc sống có khốn khó đến đâu, mẫu thân cũng chưa từng đem đi cầm bán.
Thím Trịnh nói: “Nguyệt Lâu, đây là đồ mẫu thân con trước khi đi gửi lại cho thím, bảo thím đem đi đổi ít tiền để giúp đỡ con.”
Thím còn nói, dù hôm ấy mẫu thân giận đến thế, vẫn chẳng nỡ lòng bỏ rơi ta. Bà để lại thứ quý giá nhất trên người mình, chỉ mong thím Trịnh có thể chăm sóc ta một chút.
Mũi ta cay xè, nước mắt lưng tròng. May mà hôm ấy ta không đi theo bà, nếu không, mới về kinh được mấy ngày, bà lại phải vì ta mà chịu đủ uất ức.
Bạn thấy sao?