Váy Lụa Xanh Giữa [...] – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù là một năm, hai năm hay ba năm đi nữa, trước khi ta tìm được bà, ít ra bà cũng nên được sống cuộc đời của riêng mình. Được sống lại là Chu Liên Nhi cưỡi ngựa rong ruổi giang hồ.

Ta nắm tay thím Trịnh, chân thành nói: “Thím à, con tin thím. Hôm nay con sẽ nói thật một câu. Con dành dụm tiền là để sau này lên kinh thành tìm mẫu thân, con không cần thím giúp đỡ gì thêm, chỉ là số tiền này với con rất quan trọng, mong thím giữ cẩn thận, nhất định đừng để cha hay Thanh di nương biết mà lấy mất.”

Thím Trịnh gật đầu hứa đi hứa lại, nhìn trước nhìn sau rồi rời đi.

Lư Thanh Yên luôn rình rập ta, thím Trịnh vừa đi thì bà ta đã tới kiếm chuyện. Nhưng ta cứ giả ngây ngô, đầu óc linh hoạt không thua bà ta, nên bà ta cũng chẳng tìm được lỗi gì.

Bà ta thật là vừa xấu vừa ngu. Xấu ở chỗ suốt ngày tính người vô tội, ngu ở chỗ chỉ biết mách lẻo với cha ta.

Để rồi khi trong nhà ăn hết chỗ lương thực và tiền bạc mẫu thân để lại, ta muốn xem thử người đàn ông họ Đào mà bà ta gọi là “không bỏ không rời” đó, liệu có chịu cùng bà ta sống c.h.ế.t bên nhau không!

Tháng năm, triều đình phái người tới sửa kênh dẫn nước.

Ta liền theo chân thím Trịnh chạy ra bờ đê, muốn xem thử công trình sửa kênh long trọng ra sao.

Từ sau khi mẫu thân ta bỏ đi, nếu ta muốn ăn cơm mà không bị đánh thì phải đi gánh nước.

Trước kia nhà ba người dùng nước, ba ngày gánh một chuyến là đủ. Giờ thành bốn người, mà Lư Thanh Yên lại thích chưng diện, mỗi ngày chỉ rửa mặt rửa tay thôi cũng tốn một thùng nước. Không còn cách nào khác, ta buộc phải gánh nước mỗi ngày, đến mức da vai bị mài rách.

Nếu có thể sửa kênh, đường gánh nước gần hơn, ta cũng đỡ khổ chút.

Ai ngờ còn chưa chạy đến bờ đê, từ xa ta đã thấy người mặc quan phục xanh khói đứng đầu có vẻ quen quen.

Người đó giọng nói vang dội, đọc mấy câu lời chúc khởi công, rồi công trình chính thức bắt đầu.

Chờ hắn lui xuống, ta vòng ra phía sau, vỗ mạnh vào vai hắn một cái.

Vài tên thị vệ phản ứng cực nhanh, lập tức giữ lấy ta. Ta vừa nhìn thấy đôi mắt sáng trong kia liền lập tức nhận sai: "Lục Quân Diêu, là ta mà! Ta là Đào Nguyệt Lâu, lúc nhỏ từng lén ăn thịt kho nhà huynh ấy!"

Ánh mắt kia từ cảnh giác chuyển thành vui mừng, hắn ra lệnh cho thị vệ buông ta ra rồi cúi người nhìn sát vào mặt ta: "Vậy bây giờ muội còn thích ăn thịt kho không?"

Thấy ta gật đầu, Lục Quân Diêu liền dẫn ta đến quán ăn trong trấn, đãi ta ba bát đầy thịt chân giò kho mềm thơm.

Hắn cứ thế nhìn ta ăn từ đầu đến cuối, ta ăn càng nhiều, hắn cười càng rạng rỡ.

Lục Quân Diêu trêu ta: "Nếu không phải vì muội cứ thích lén ăn thịt kho nhà ta, chắc ta đã không sống được tới bây giờ rồi."

Chuyện này là vào năm ta mười tuổi.

Rằm tháng Giêng năm đó, trời khô, gió lớn, khắp phố treo đèn sáng rực như ban ngày. Nhà ta và nhà họ Lục ở sát vách, đã hẹn cùng đi xem hội đèn lồng.

Trên đường, ta nghe bác trai nhà họ Lục nói rằng cậu con út Lục Quân Diêu bị cảm lạnh, ở nhà nghỉ ngơi.

Ta vốn tham ăn, vừa mở miệng đã hỏi ngay: "Lục nhị ca ở một mình, có cái gì ăn không ạ?"

Bác cười nói: "Ta hầm ít thịt chân giò, để ở đầu giường nó rồi, tất nhiên không để nó đói bụng."

Thịt chân giò hầm của bác còn ngon hơn cả món ở Phàm Lâu, mà Lục Quân Diêu thì yếu ớt như thế, chắc ăn không nổi đâu nhỉ?

Vậy là ta lén quay lại giữa đường, chui qua lỗ chó sau vườn nhà họ Lục, chạy thẳng tới phòng ngủ của Lục Quân Diêu.

Càng đến gần, ta càng nghe thấy mùi khét...

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vay-lua-xanh-giua-dong-co-thom/chuong-6.html.]

Vừa rẽ qua hành lang, mới phát hiện phòng ngủ của hắn đang bốc cháy, lửa l.i.ế.m lên rèm cửa, cháy lan ra cả ngoài cửa sổ.

Ta vừa hét lên cứu hỏa vừa lao vào phòng.

Lúc ấy còn nhỏ, chẳng nghĩ được hậu quả gì, chỉ biết Lục Quân Diêu đang bệnh, không thể để hắn một mình trong đó.

Lửa không lớn lắm, ta xông vào mở cửa, thấy hắn từ bên giường ngã xuống đất, ho sặc sụa.

Ta theo mẫu thân đã quen việc nặng, thân thể cũng rắn rỏi hơn các cùng tuổi. Lục Quân Diêu thì bệnh tật gầy nhom như cây tre. Ta liền một tay vác hắn, một tay xách đĩa thịt, chạy một mạch ra sân ngoài.

Khi lửa được dập, phụ mẫu Lục Quân Diêu về đến, vừa vặn thấy ta ăn hết sạch đĩa thịt chân giò.

Bác trai nhà họ Lục cảm ơn rối rít, muốn báo đáp ta.

Còn Lục Quân Diêu, đang yếu ớt nằm đó, chỉ tay vào cái đĩa trống: "Nàng ấy đã tự nhận lễ tạ ơn rồi."

Bác liền mắng hắn, nói nếu không có ta thì hắn đã bị bỏng rồi. Đừng nói một đĩa thịt, trăm đĩa, ngàn đĩa ta ăn cũng đáng.

Lục Quân Diêu da trắng, lúc bị cảm hai má đỏ hồng.

Hắn nhìn ta, hai má càng đỏ hơn: "Vậy… thì để nàng ấy ăn cả đời cũng được."

Ta cười hề hề: "Lục nhị ca, vậy ta phải ăn bao lâu mới hết đây?"

Hắn quay mặt đi, lầm bầm: "Cả đời cũng chẳng sao…"

Nhưng sau đó, cha ta bị phát giác chuyện xấu, bị giáng chức đuổi khỏi kinh thành, những nhà từng thân thiết cũng không qua lại nữa.

Thánh thượng nổi giận, ai còn dám dính dáng chứ? Ta cũng hiểu nhà họ Lục phải giữ khoảng cách.

Không ngờ hôm nay lại có thể được ăn món thịt kho Lục Quân Diêu mời.

Ăn no, ta xoa bụng cười nhìn hắn: "Không ngờ người sửa kênh lại là huynh. Không ngờ ta còn có thể gặp lại huynh."

Lúc ta và Lục Quân Diêu chia tay, hắn mười chín tuổi, vẫn còn nét non nớt.

Giờ hắn đã cao lớn tuấn, ngũ quan sắc nét, vóc dáng rắn rỏi, khí chất thư sinh cũng giảm đi nhiều.

Hắn cũng cười nhìn ta, mắt sáng răng trắng: "Muội có từng nghĩ, khắp thiên hạ có bao nơi cần sửa kênh, tại sao ta lại xin đến đúng nơi này?"

Khi còn nhỏ không hiểu sự đời, cảm nam nữ cũng mơ hồ.

Nhưng bây giờ, hắn gần như nói thẳng là vì ta mà tới, tất nhiên ta không thể giả ngốc.

Ta chớp mắt hỏi: "Huynh đến để cưới ta à?"

Lục Quân Diêu đang uống trà, bị câu nói thẳng thắn của ta sặc đến ho sù sụ.

Ta đưa khăn cho hắn, hắn vừa nhìn đã thấy vết tê cóng trên tay ta.

Không nói lời nào, liền nắm lấy tay, chau mày xem kỹ, rồi sai người đi mua thuốc trị tê cóng, còn muốn tự tay bôi cho ta.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...