Về Bên Anh – Chương 4

Sao lại có liên hệ kiểu đó ?

Tiểu Khê cũng tỏ ra đầy nghi ngờ:

“Tớ cũng không hiểu. Đó là WeChat của Giang Huyên mà, bao nhiêu người muốn kết còn không có cách.”

“Vậy mà hai ngày trước, ấy lại chủ kết với tớ.”

“Vừa vào đã : cuối cùng cũng tóm cậu ấy rồi, phải liên hệ ngay, đừng để cậu ấy chạy mất nữa.”

Nghe câu đó… trong lòng tôi khẽ rung .

Tôi nghiêng đầu, liếc Giang Huyên một cái.

Người đàn ông ấy lại chẳng hề né tránh, cứ thế thẳng vào mắt tôi.

Không biết có phải do men rượu hay không, ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt của , nay lại mang theo một tia ý nhẹ.

Sau 5 năm xa cách, đây là lần đầu tiên tôi lại đứng cạnh Giang Huyên - vai kề vai.

Tim tôi đập loạn xạ, không cách nào kiểm soát nổi.

Anh ấy…Chẳng lẽ chủ kết với Tiểu Khê chỉ để tạo cơ hội gặp lại tôi sao…?

Tôi nghĩ đến điều đó, không dám nghĩ nhiều hơn.

Dù sao… tôi của hiện tại, đã không còn xứng với ấy nữa rồi.

Một tiếng sau, tiệc cưới mới kết thúc.

Bước chân của Giang Huyên hơi loạng choạng, tôi phải tốn bao nhiêu sức mới nhét vào trong xe.

“Giang Huyên, nhà ở đâu?”

Giang Huyên dựa vào ghế phụ, không trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt lấy tôi.

Cái ấy khiến tôi thấy khó chịu.

“Nhìn cái gì mà , mau đi, nhà ở…”

Chưa kịp dứt lời, Giang Huyên đột ngột cúi xuống hôn tôi.

Mùi rượu nồng xen lẫn hương nước hoa dịu nhẹ, quẩn quanh nơi chóp mũi, không tan đi nổi.

Tôi vùng vẫy, cố đẩy vai ra, hoàn toàn vô ích.

Giang Huyên vốn luôn dịu dàng với tôi, mà lúc này lại bá đạo đến đáng sợ.

Phải đến khi tôi gần như không thở nổi, mới chịu buông tay.

15

“Bạch Lộ.” Giọng Giang Huyên khàn khàn, hơi trầm thấp.

“Bạn thân của em kết hôn rồi, chẳng lẽ em không có gì muốn sao?”

Tôi biết rất rõ, Giang Huyên đang đến điều gì.

Hồi đại học, chúng tôi từng , vừa tốt nghiệp là sẽ cưới nhau.

Vậy mà tôi lại là người chủ chia tay, rồi biến mất khỏi thế giới của .

Lúc nãy, Tiểu Khê từng kể… năm đó phát điên đi tìm tôi suốt một tháng trời.

Tôi hít sâu một hơi, cố nuốt nghẹn ngào vào lòng.

“Cho biết đi, năm xưa vì sao em lại bỏ đi không một lời?”

Tôi mím chặt môi, định ra toàn bộ sự thật.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là chiếc xe lái, chiếc đồng hồ nơi cổ tay… và chính con người .

Từng chi tiết, từng vật trên người , đều toát lên sự thành đạt và cao quý.

Còn tôi, thứ đắt tiền duy nhất trên người — cũng chỉ là chiếc vòng tay cũ mà năm đó tặng.

Lời định ra, cuối cùng lại bị tôi nuốt ngược vào trong.

Tôi nghe thấy giọng mình cố tỏ ra bình tĩnh, cứng rắn :

“Mấy tin đồn hồi ở trường, không nghe sao?”

“Với lại… con trai tôi. Anh cũng thấy rồi đấy.”

Cơ thể Giang Huyên hơi cứng lại, như thể trong một khoảnh khắc, lập tức tỉnh táo hơn nửa.

Tôi lại khẽ.

“Anh sẽ không cho là… thằng bé đó là con đấy chứ?”

Giang Huyên ngẩng đầu, sững sờ tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Một lúc lâu sau, ánh mắt băng giá ấy quét qua cổ tay tôi.

“Vậy tại sao em vẫn còn đeo thứ đó?”

Tôi mím môi, cắn răng tháo chiếc vòng ra khỏi tay.

Chỗ cổ tay bị cấn đau điếng.

“Tôi tiện tay mang theo thôi. Nếu muốn lấy lại, thì cho đấy.”

16

Khi Nguyệt Nguyệt đưa con trai tôi về, tôi đang ngồi nhà, một mình uống rượu giải sầu.

“Sao , uống rượu mừng chưa đủ à?”

“Nào, kể tôi nghe, có phải lại gặp Giang Huyên rồi không?”

Tôi nhạt: “Sao cậu đoán ra?”

Nguyệt Nguyệt bật khẽ, cụng ly với tôi.

“Chẳng lẽ tớ còn không hiểu cậu sao?”

“Năm đó nhà cậu sản, dắt con chạy vạy khắp nơi, tớ cũng chưa từng thấy cậu rơi lấy một giọt nước mắt.”

“Chỉ những chuyện liên quan đến Giang Huyên mới có thể khiến cậu khóc đến mức này.”

Tôi há miệng định gì đó, lại nghẹn không thành lời.

Nguyệt Nguyệt đưa cho tôi một tờ khăn giấy, hỏi khẽ:

“Anh ta có người mới rồi à?”

“Không.”

“Vậy thì…?”

“Anh ấy hôn tớ. Rồi hỏi vì sao năm đó tớ lại rời bỏ ấy.”

Nguyệt Nguyệt chửi thề một câu, lập tức đứng bật dậy.

“Đó chẳng phải là chuyện đáng mừng à? Cậu khóc cái gì chứ!?”

“Đã hai người còn có cảm với nhau, thì mau cưới đi chứ! Đã mẹ rồi mà còn sĩ diện với tự ái cái gì?”

Tôi uống thêm một ngụm rượu nữa.

“Anh ấy là người thành đạt, là nhân vật có tiếng trong giới, còn tớ chỉ là một kẻ sa cơ lỡ vận, gia đình sản. Tớ lấy tư cách gì để xứng với ấy?”

Năm tôi tốt nghiệp đại học, một dự án của công ty bố tôi bị thân ông ấy lừa gạt.

Công ty sản, bố tôi không chịu nổi cú sốc, đã nhảy lầu tự tử.

Tôi bán hết mọi thứ, cuối cùng vẫn còn gánh trên vai khoản nợ ngoài 5 triệu tệ.

Tôi buộc phải gánh hết phần đó.

Còn Giang Huyên thì…Nam thần học đường, học bá số một, tương lai rực rỡ không gì cản nổi.

Năm đó, tôi chỉ dựa vào chút tiền của gia đình mới có đủ tự tin mặt dày theo đuổi ấy.

Nhưng đến khi tôi trắng tay…Lấy gì để ở bên nữa?

Để kéo lùi giấc mơ lớn của sao?

17

“Bạch Lộ, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ Giang Huyên không biết chuyện của cậu à?”

Nghe , tôi sững lại.

Nguyệt Nguyệt bắt đầu nghiêm túc phân tích cho tôi nghe:

“Cậu thử nghĩ xem, năm đó cậu đột nhiên biến mất, ấy có thể không đi tìm à?”

“Chỉ cần dò hỏi một chút là biết ngay công ty nhà cậu sản.”

“Năm năm trước cậu ăn mặc thế nào, giờ thì lại xem cậu sống ra sao?”

Tôi cúi đầu chiếc áo phao đã sờn lông mà vẫn không nỡ thay.

Giang Huyên…Chắc chắn ấy cũng đã nhận ra từ lâu rồi.

Nguyệt Nguyệt chỉ vào tấm ảnh chụp mẹ con treo trên tường:

“Với lại, cậu thật sự muốn con trai mình lớn lên mà không có bố hay sao?”

Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ầm”, như thể có thứ gì đó vừa nổ tung.

Con trai tôi, chẳng lẽ chỉ vì lòng tự trọng và sĩ diện của tôi mà cả đời không thể có thương của người cha?

Hơn nữa…Tôi thật sự đã buông bỏ Giang Huyên rồi sao?

18

Sau cơn say, sáng hôm sau vẫn là con trai tôi gọi tôi dậy ăn sáng.

Mẹ lười lúc nào cũng có một cậu con siêng năng, con tôi mới năm tuổi mà đã biết nấu cháo rồi.

“Mẹ, mẹ thấy đỡ chưa?”

Tôi cúi xuống hôn một cái lên má mềm mềm của con trai, lập tức như tiếp thêm năng lượng!

Nhưng khi đang ăn sáng, cửa nhà bất ngờ bị ai đó đập mạnh thô bạo.

Tôi giật mình thót tim.

Suốt năm năm sau khi tốt nghiệp, đây vẫn luôn là âm thanh tôi sợ hãi nhất.

“Bạch Lộ, mau mở cửa! Trả tiền đây!”

Tôi vội bịt tai con trai lại, đưa thằng bé vào phòng ngủ.

“Mẹ ơi, bọn xấu lại tới nữa rồi…” Giọng thằng bé run rẩy, gần như sắp khóc.

Tôi nín thở, mở điện thoại ra kiểm tra.

Lần trước rõ ràng tôi đã trả xong khoản cuối cùng — 500 nghìn tệ rồi, sao lại vẫn có người tới đòi!?

“Đừng có giả chết trong đó, ông đây biết đang ở nhà!”

“Mau trả tiền! Không thì đừng trách tụi này không khách sáo!”

Tôi số dư trong tài khoản, rồi kiểm tra lại lịch sử sao kê của ngân hàng.

Rất rõ ràng — đám người này chỉ đến để sự.

Tiếng đạp cửa vang “rầm rầm” khiến tim tôi nhảy lên tận cổ.

Tôi nhanh chóng lôi thanh gậy giấu dưới gầm ghế sofa ra, cảnh giác đứng trước cửa.

Đám người này trông như đã lên kế hoạch sẵn, rõ ràng biết tôi đang ở trong nhà.

“Nếu không mở cửa, tụi tao sẽ vào đó!”

Tôi nghiến răng:

“Tôi đã trả hết tiền nợ cho các người rồi, còn tới đây gì!?”

Ngoài cửa vọng vào tiếng nhạt, đầy khiêu khích của vài gã đàn ông thô lỗ.

“Trả rồi?”

“Mày mới chỉ trả tiền gốc thôi, còn lãi đâu!?”

“Vẫn còn 200 nghìn tiền lãi, mau trả nốt!”

“Ông đây đếm đến ba, nếu không mở cửa thì tụi tao xông vào!”

“Ba——”

“Hai——”

“Một——Á a a a a! Đứa nào… đứa nào dám bẻ ngón tay ông!?”

19

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...