Vết Sẹo Mang Tên [...] – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/vet-seo-mang-ten-gia-dinh/chuong-1

6

Lâm Trình Cương cũng không cãi nữa, chỉ có thể để cảnh sát còng tay dẫn đi, chờ điều tra thêm.

Ngôi nhà đầy mô hình kia cũng bị niêm phong.

Nơi bên ngoài như thế giới mộng mơ trẻ thơ ấy, lại chất chứa bao nhiêu máu và nước mắt của các .

Những việc này, khi tôi lần đầu điều tra ra cũng chấn vô cùng.

Ban đầu tôi định báo cảnh sát ngay, nghĩ tới con trai, tôi quyết định âm thầm thu thập đầy đủ bằng chứng trước.

Cũng vì thế mà hắn bắt đầu đề phòng tôi.

Hắn còn cố lấy lòng bố mẹ tôi, đưa họ đi khám sức khỏe, đi du lịch chỗ này chỗ kia, trước mặt thì tỏ ra là người chồng tội nghiệp.

Với họ, hắn khóc than kể khổ, để họ tin rằng hắn bị tôi khổ.

Đối với con trai cũng thế, để thằng bé tin rằng tôi có tiền nên biến chất, khiến mọi mũi dùi đều chĩa vào tôi, còn hắn thì an toàn.

Hắn đâu ngờ, tôi không những không gục ngã trước cảnh bị mọi người quay lưng, mà còn đủ sức để chống lại hắn đến cùng.

Chuyện này dù chưa cố ý lan truyền ra ngoài, vẫn bị bàn tán khắp nơi.

Một thời gian, dư luận xôn xao.

Có người gọi Lâm Trình Cương là kẻ biến thái, là ma dâm, ảnh của hắn bị đào ra để bêu rếu công khai.

Rất nhiều người trên mạng gửi lời xin lỗi tôi, thừa nhận trước kia đã sai khi chửi rủa và đổ oan.

Lâm Dịch Dương xấu hổ không dám đến trường, chỉ nhốt mình trong phòng.

Cậu từng nhiều lần đến tìm Tống Doanh Doanh, không muốn gặp.

Có lần còn bị bố của Tống Doanh Doanh đánh đuổi ra khỏi cửa.

Cậu như quả bóng xì hơi, cả một thời gian dài đều ủ rũ.

Cha mẹ tôi tìm đến, tôi còn nghĩ rốt cuộc cũng đợi lời xin lỗi.

Nhưng tôi đã đánh giá họ quá cao.

“Chuyện to thế này, sao mày lại lôi ra ngoài? Mày để chúng tao sống thế nào đây? Nhà có xấu cũng phải giấu, không bôi ra ngoài đường!”

“Nó có tệ đến mấy thì cũng là chồng mày, là cha của thằng Dương. Mày đã lấy nó, thì bất kể nó sai chuyện gì, cũng phải đứng về phía nó, ngậm đắng nuốt cay, để người ta vào mặt à!”

Hai người thay nhau quở trách tôi, đến tận lúc này vẫn cho rằng lỗi là ở tôi.

Họ chỉ nghĩ đến việc bản thân bị liên lụy thế nào, chưa từng coi tôi là một con người có máu có thịt, có linh hồn.

“Anh ta dụ dỗ những kia, dùng chính đồng tiền tôi vất vả kiếm .”

“Số tiền đó, đủ mua một căn biệt thự lớn. Nói cách khác, nếu để dành cho hai người dưỡng già, sống yên ổn đến cuối đời, cũng tiêu không hết.”

Hai người cứng họng, nhau không một câu.

Tôi lấy ra bảng cầu bồi thường của các nạn nhân, đặt trước mặt họ.

“Nếu hai người coi hắn là người nhà, thì thay hắn gánh hậu quả đi. Tổng cộng hơn ba trăm vạn, ai sẽ trả?”

“Đồ trời đánh! Làm nhục bao nhiêu , phí tiền như nước, giờ còn muốn chúng ta trả nợ cho nó sao?”

Quả nhiên, chỉ cần nhắc tới tiền, thái độ của họ lập tức đổi khác.

Nghĩ về nửa đời trước của mình, mới thấy thật thê thảm.

Chồng phản bội, cha mẹ chưa bao giờ hỏi tôi một câu cảm giác thế nào.

Không phân biệt đúng sai, đánh tôi đến trọng thương mà chẳng ai hỏi tôi đau ra sao.

Chưa từng quan tâm tôi, chỉ biết đòi tiền.

Cái cảm giác độc vì không thương, cứ như chiếc bóng bám riết lấy tôi.

Họ sẽ không bao giờ biết, trái tim tôi đau đớn đến mức nào.

Hai mươi mấy năm gồng gánh cho gia đình, cho chính họ, khi khổ sở cũng chẳng một câu an ủi.

cú đá của cha, những lời lạnh lùng của mẹ, sớm đã khiến tôi không còn tin vào cái gọi là thân.

Ngay cả khi thấy Lâm Dịch Dương lầm lũi, chẳng buồn ăn uống, tôi cũng không thể nổi một câu an ủi.

Mấy ngày liền mưa phùn rả rích, ẩm ướt thấm vào tận xương.

Lâm Trình Cương cuối cùng cũng khai nhận tất cả. Những năm qua, hắn lấy sở thích cosplay bình phong, thực chất là vì thấy những mặc đồ hóa trang ngây thơ dễ bị lừa.

Chỉ cần vài nghìn đồng mua mô hình nhỏ, đã có thể đổi lấy một câu:

“Chú ơi, cháu thật sự thích lắm!”

Cái cảm giác ngưỡng mộ ấy khiến hắn lâng lâng.

Nhưng rồi hắn không còn thỏa mãn, hắn muốn nhiều hơn.

Thế là hắn bắt đầu nhắm đến nhiều khác, lao vào những “trò chơi” ngày càng biến thái.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...