15
Khi quay xong cảnh cuối cùng, trời đã rất khuya. Các đồng nghiệp ở trung tâm truyền thông sẽ phải thức đêm để dựng video, kịp phát vào sáng mai.
Trì Nghiễn Chu chủ đề nghị đưa tôi về nhà.
Đi đến dưới ánh đèn đường, bóng của tôi và cờ dựa vào nhau. Tôi bước chậm lại, lén lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Nếu nhất định phải buông tay, tôi nghĩ, ít nhất cũng nên giữ lại một hình ảnh để có thể hồi tưởng.
“Thẩm Thính Hạ.”
Lúc này, Trì Nghiễn Chu đột nhiên dừng lại và quay sang tôi nên tôi vội cất điện thoại đi.
“Hả?”
Anh tôi một lúc, rồi bật :
“Em xem, hôm nay trăng tròn thật đấy.”
“Ngày mai, sẽ có chuyện tốt xảy ra.”
“Chuyện tốt gì?”
Anh nâng tay lên, dường như định xoa đầu tôi rồi lại hạ tay xuống sau lưng, đáp một cách bí ẩn:
“Ngày mai em sẽ biết.”
“Thẩm Thính Hạ, chúc ngủ ngon.”
Anh ấy thật đẹp, đặc biệt là khi ánh trăng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt , khiến trái tim tôi không tự chủ mà đập nhanh hơn.
“Chúc ngủ ngon.”
Trì Nghiễn Chu, em thật sự rất ghen tị, rất ghen tị, với mà thích.
16
Sáng Thứ Bảy, vừa thức dậy mở điện thoại lên thì thứ đập vào mắt là tin nhắn của Cố Bắc Thần.
Mở ra xem thì thấy ấy gửi một đoạn văn dài đầy cả màn hình.
Tôi cau mày.
Dài quá, không muốn đọc.
Lướt qua sơ, nội dung đại khái rằng tôi và ấy là từ nhỏ, sao tôi có thể vì một người xuất hiện muộn và không quan trọng mà lạnh lùng với ấy như , mà… bỏ rơi ấy.
Tôi thấy hơi khó chịu, Trì Nghiễn Chu chẳng phải người không quan trọng.
Ba năm cấp ba, ấy đã giúp tôi rất nhiều. Anh ấy là một tia sáng trong tuổi thanh xuân nhạt nhẽo của tôi.
Nghĩ rồi, tôi gõ một dòng:
【Cố Bắc Thần, là tự muốn tôi tránh xa , nay tôi đã như mong muốn thì có lý do gì để trách tôi, trách người tôi thích chứ?】
【Sao em có thể thích người khác?】
【Người em thích không phải là sao?】
Hai câu này khiến tôi thấy xa lạ.
Tôi trả lời ấy:
【Người tự cho mình là trung tâm, thật sự là phiền phức chết đi .】
Anh lập tức gọi điện tới. Tôi bình tĩnh lại một chút, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Thẩm Thính Hạ, rốt cuộc em có để tâm lời không? Trước đây em ngoan thế, nghe lời thế, giờ thì…”
Tôi ngắt lời :
“Cố Bắc Thần, rốt cuộc muốn gì?”
Im lặng.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng trầm ngâm bên kia:
“Thẩm Thính Hạ, em định bỏ rơi sao?”
“Những năm qua, em đã nhiều việc cho như thế, đuổi cũng không đi, chẳng phải vì em thích sao?”
Nghĩ rồi, tôi rất nghiêm túc:
“Không phải.”
“Là vì dì Cố nhận nuôi tôi, bà ấy xem tôi như con ruột mà chăm sóc nên tôi không muốn bà ấy buồn.”
Cho nên những việc tôi từ trước đến nay, chưa bao giờ là vì .
“Em… chúng ta có hôn ước từ nhỏ.”
Tôi chậm rãi , từng chữ:
“Cố Bắc Thần, không nghĩ rằng chỉ vì gia đình nhận nuôi tôi mà tôi phải gắn bó với cả đời đấy chứ?”
“Không lẽ chỉ vì câu của ba mẹ hồi nhỏ mà nghĩ tôi sẽ gả cho sao?”
Đầu dây bên kia, không còn âm thanh nào. Vài giây sau, tôi nghe thấy Cố Bắc Thần chất vấn:
“Thẩm Thính Hạ, giờ em có ý gì? Muốn cắt đứt quan hệ với sao?”
“Anh đâu có chê em lắp, hơn nữa, chúng ta hiểu rõ nhau, mẹ cũng có ý muốn gán ghép chúng ta, nếu thật sự muốn kết hôn với em, cũng cảm thấy không có vấn đề gì…”
Không chê sao?
— “Ai lại đi ở bên một đứa lắp chứ.”
— “Tưởng rằng năm xưa cứu tôi thì đã là vợ tôi rồi sao?”
— “Một đứa lắp nhỏ bé thì gì chứ.”
Nghĩ đến những lời ấy hôm đó, tôi suy nghĩ rồi :
“Cố Bắc Thần, rõ vị trí của mình, đừng nảy sinh ý nghĩ gì khác với tôi.”
“Ai lại đi ở bên trai nuôi của mình chứ? Nói ra chẳng phải sẽ bị người ta chết sao.”
Rồi tôi cúp máy, thuận tay chặn số của ấy.
17
Cả một ngày vui vẻ bị cuộc điện thoại này hủy hoàn toàn.
Hôm nay là ngày hẹn ăn cơm với thầy Chu.
Chỉ là—
Khi bước vào nhà hàng, mọi thứ lại yên ắng đến kỳ lạ.
Tôi quay lại bảng hiệu một lần nữa, lại mở điện thoại ra so sánh.
Không sai, đúng là chỗ này rồi mà.
Khi tôi bước vào lần nữa, thế mà lại thấy Trì Nghiễn Chu.
Sao ấy lại ở đây?
Tôi đành cứng người lên, chào ấy:
“Trùng hợp quá, Trì… học trưởng, cũng ở đây sao?”
“Không trùng hợp đâu.”
Trì Nghiễn Chu bước một bước đến gần tôi, ánh mắt dừng lại trên người tôi:
“Tôi đang đợi em.”
“Hả?”
Tôi có chút hoảng hốt. Tim đập thình thịch không ngừng.
Anh ấy vuốt điện thoại, mở ra một trang.
Đó là—
WeChat của thầy Chu, Chu Diên Từ.
Tôi ngẩn người.
“Chào em, Thẩm Thính Hạ, chính là thầy Chu của em. Và cũng là học cấp ba của em, đồng nghiệp hiện tại của em, Trì Nghiễn Chu.”
Tôi nín thở, kinh ngạc :
“Thầy Chu… là ?”
Thầy Chu chính là Trì Nghiễn Chu sao? Không phải ấy tên là Chu Diên Từ sao?
Sao có thể !
Hơn nữa giọng của họ rõ ràng không giống nhau.
Trong đầu tôi đột nhiên nhớ lại lời của đồng nghiệp mấy hôm trước—
“Ngày nào cũng đi dự thính lớp phát thanh truyền hình, học giọng phát thanh, còn hỏi bọn tôi xem có giống giọng mình không.”
“Mỗi tuần thứ Bảy đều đi gia sư cho ấy, dù trời có sập cũng không rời đi.”
“Hai người họ sắp gặp nhau rồi.”
Tôi ngẩn người, tim đập nhanh hơn.
Cho đến khi khóa màn hình lại, trên đó là hình một mặc váy sơ mi xanh dương, đôi giày trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa hai bên. Phía sau ấy là bầu trời rực rỡ ánh bình minh, gió nhẹ thổi qua, vài lọn tóc khẽ tung bay, một cảnh tượng thật bình yên.
Người đó là, tôi.
Trong chớp mắtđầu tôi trống rỗng.
Trì Nghiễn Chu nhẹ nhàng tiến gần tôi, giọng trầm thấp.
“Thẩm Thính Hạ, đảo ngược tên Chu Diên Từ sẽ thành Trì Nghiễn Chu, đã thầm thích em 8 năm rồi.”
“Anh luôn mơ ở bên em.”
“Em không biết, nghe em em cũng thích , đã vui thế nào.”
“Đêm đó, cả đêm không ngủ , tim đập nhanh đến mức không thể tưởng tượng, toàn thân đều hưng phấn, tắm nước lạnh mấy lần cũng không hạ .”
“Anh chỉ muốn lập tức với em rằng là Trì Nghiễn Chu, cũng thích em, sợ em sẽ là lừa dối em, cũng sợ rằng hình ảnh của trong mắt em không giống với người mà em mong đợi.”
“Trong những ngày quay video cùng em, em không biết đã phấn khích đến mức nào, bên ngoài tỏ ra bình tĩnh trong lòng lại muốn hét lên với em: Thẩm Thính Hạ, xem, người tên Trì Nghiễn Chu này khao khát thổ lộ với em đến thế nào.”
“Nhưng sợ em không thể chấp nhận, nên muốn chờ đến lúc chỉ có hai chúng ta để có thể giải thích rõ ràng với em.”
“Cuối cùng cũng đợi đến hôm nay, muốn thành thật và có trách nhiệm với em rằng—”
“Thẩm Thính Hạ, rất thích, rất thích em.”
18
Dường như có cơn gió thoảng qua…
Dường như có pháo hoa rực rỡ nổ tung…
Dường như một bến cảng từng vắng lặng nay đã nở đầy hoa tươi…
Tôi mới hiểu, hóa ra không dám tỏ với tôi là vì hôm tốt nghiệp, nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và .
Anh nghe tôi rằng, tôi đã có người mình thích, hơn nữa còn định tỏ với người ấy. Nhưng khi đó không nhận lời tỏ của tôi, nên nghĩ rằng tôi thích người khác.
Không phải , là vì tôi thấy từ chối rất nhiều , sợ mình cũng bị từ chối nên không dám tiến lên.
Trì Nghiễn Chu tiếp tục :
“Nhưng vẫn không cam lòng, cảm thấy mình chưa đủ tốt, cảm thấy mình không xứng với em.”
“Muốn đến gần em hơn, nên đã đăng ký vào trường Đại học Hàng không bên cạnh em, mỗi tuần khi rảnh lại đi tìm cơ hội gặp em, đáng tiếc, không gặp .”
“Rồi vận mệnh xoay chuyển, một người của rằng người đẹp mà cậu ấy giúp lại học chung cấp ba với , thế là tìm một cách khác để tiếp cận em.”
“Ba năm trời, trong vô số những buổi đêm ngày mà chúng ta cùng trò chuyện và luyện tập, em không biết đã mong ngóng thế nào.”
“Rõ ràng ở rất gần, mà lại không thể chạm tới. Cho đến khi nghe em , em cũng thích .”
“Khoảnh khắc đó, trái tim đã hồi đáp. Thẩm Thính Hạ, em có muốn, của không?”
Anh lặng lẽ xong, đôi mắt sâu thẳm tôi, ở đó có cả một đại dương ngập tràn , khiến tôi không kiềm mà muốn cùng chìm đắm.
Giây phút này, tôi thậm chí quên cả thở.
“Trì Nghiễn Chu…”
Lời “em đồng ý” này, đã bị ngăn cách bởi năm năm dài.
Nhưng may mắn là nó không quá muộn.
Bạn thấy sao?