Vị Hôn Phu Cầu [...] – Chương 7

“Tô tổng, Cố thiếu gia đã đợi dưới sảnh sáu tiếng rồi.” – trợ lý dè dặt báo cáo, giọng đầy do dự.

Tôi khẽ lắc ly rượu, tiếng đá va nhau leng keng giòn tan.

“Để ta đợi.”

Ba chữ nhẹ tênh, khiến nhiệt độ cả phòng như hạ xuống vài độ.

Bên ngoài bất chợt đổ mưa lớn, những hạt mưa to như hạt đậu dội lên kính, vang lên tiếng tí tách.

Tôi xuống, Cố Dục Tu toàn thân ướt sũng.

Hôm nay ta chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, bị mưa xối ướt dính sát vào người, lộ rõ dáng vẻ gầy gò.

Không ô, không trú, chỉ lì lợm đứng trong mưa như một con chó hoang bị bỏ rơi.

“Anh ta cũng biết diễn khổ nhục kế rồi.”

Tôi lạnh, dốc cạn ly rượu vang.

Cồn bỏng rát cổ họng, không dập tắt nổi ngọn lửa vô hình trong tim.

Trợ lý ngập ngừng:

“Bảo vệ , Cố thiếu gia luôn miệng xin lỗi, bảo không gặp chị thì không đi.”

“Vậy để ta tiếp tục đứng đó.”

Tôi quay người về bàn việc, đặt mạnh chiếc ly trống xuống mặt bàn.

“À, báo cho phòng an ninh, nếu ta dám xông vào… lập tức báo cảnh sát.”

8

Trợ lý hít mạnh một hơi vẫn gật đầu:

“Vâng, Tô tổng.”

Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một nặng hạt, Cố Dục Tu cuối cùng cũng không chống nổi, ngã gục xuống đất.

Tôi đứng hồi lâu, rồi bất ngờ chộp lấy áo khoác, sải bước về phía thang máy.

“Tô tổng?”

Trợ lý ngạc nhiên đi theo.

“Chuẩn bị xe.”

Tôi lạnh giọng, “Đi từ hầm xe.”

Trợ lý sững lại:

“Chị… không gặp Cố thiếu gia sao?”

“Gặp ta?”

Tôi khẽ khinh bỉ, ánh mắt tối lạnh:

“Anh ta cũng xứng?”

Cửa thang máy từ từ khép lại, chặn hoàn toàn bóng dáng nhếch nhác ấy bên ngoài.

Ba ngày sau, tại khách sạn Peninsula sang trọng bậc nhất cảng thành.

Tôi đang cùng vài đại diện ngân hàng đầu tư quốc tế bàn chuyện hợp tác thì cửa phòng bị đẩy bật mở.

Cố Dục Tu lao vào, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy tia máu.

“Tô Chiêu Ý, tôi có chuyện muốn với .”

Giọng ta khàn khô đến gần như vỡ vụn, các ngón tay siết chặt vạt áo vest đến mức khớp ngón tay tái xanh.

Bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng, mấy vị đại diện đầu tư nhau khó xử.

Tôi thong thả lau khóe môi, ánh mắt ra hiệu cho trợ lý tiễn khách.

“Xin lỗi, có chút chuyện riêng cần xử lý.”

Lời xin lỗi lịch sự, giọng lạnh như băng.

Chỉ còn lại hai người, Cố Dục Tu rốt cuộc sụp đổ, bật khóc thành tiếng.

“A Ninh… ta lừa tôi.”

Anh ta lảo đảo bước đến, định nắm tay tôi, tôi nghiêng người tránh.

“Ồ?”

Xem ra ta đã biết chuyện của Ôn Dĩ Ninh.

Tôi nhướng mày, giọng châm chọc:

“Không phải hai người là ‘ đích thực’ sao? Sao , bạch liên bị lột mặt nạ rồi?”

Nước mắt ta rơi lã chã, bàn tay run rẩy lôi từ túi ra một xấp tài liệu.

“Đây… đều là những việc ta sau lưng tôi.”

Tôi đưa tay gạt ra.

Mấy chuyện này, tôi đã nhắc ta từ lâu.

Ôn Dĩ Ninh đã bí mật chuyển hết tài sản dưới tên Cố Dục Tu, thậm chí dùng danh nghĩa ta để vay nặng lãi.

Những cái gọi là “dự án đầu tư” thực chất chỉ là vỏ bọc rửa tiền.

Mỉa mai nhất, trong tài liệu còn kèm vài tấm ảnh thân mật của Ôn Dĩ Ninh với những người đàn ông khác, trải dài từ trước khi họ “ nhau” cho tới tận bây giờ.

Chỉ là… ta ngu ngốc đến mức bây giờ mới nhận ra.

“Vậy thì sao?”

Tôi ném xấp tài liệu trở lại vào lòng ta, giọng bình thản đến đáng sợ:

“Đây là lý do phản bội tôi?”

Cố Dục Tu quỳ gối trên sàn, khóc không thành tiếng:

“Xin lỗi… tôi thật sự biết sai rồi.”

“Anh có biết tôi bắt ta về từ đâu không?”

Tôi cúi xuống ta.

Ánh mắt ta mờ mịt, lắc đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...