【Tôi thề sẽ bảo vệ A Ninh bằng mọi giá, tuyệt đối không để chạm vào một sợi tóc của ấy!】
Phần bình luận đã hoàn toàn sụp đổ:
【Sốc! Hóa ra tiểu thư nhà họ Tô là con điên cuồng kiểm soát?!】
【Loại đàn bà cố chấp này ai mà dám lấy? Không có thì hủy cho bằng , tâm lý bệnh hoạn thật!】
【Nhà họ Tô ỷ có chút tiền là muốn gì cũng à? Bộ mặt thật của tiểu thư nhà giàu đúng là kinh tởm!】
【Đề nghị điều tra toàn diện tập đoàn Tô thị, hợp tác với loại đàn bà điên này thì sao mà sạch ? Phá sản càng sớm càng tốt!】
“Hừ.”
Tôi bật khinh bỉ, quả nhiên toàn là loại gió chiều nào xoay chiều ấy.
Giám đốc điều hành đẩy cửa xông vào:
“Tô tổng! Mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát! Top 5 hot search toàn tin xấu, cổ phiếu đã sàn rồi!”
“Tất cả đối tác đều muốn chấm dứt hợp đồng, ngân hàng cũng gọi thu hồi khoản vay sớm!”
“Câm miệng!”
Tôi bất ngờ đập mạnh tablet xuống bàn, màn hình vỡ tan.
“Lập tức liên hệ toàn bộ truyền thông hợp tác.”
Tôi đứng dậy, ánh mắt âm u đáng sợ:
“Phát sóng đợt tài liệu thứ hai.”
Tôi cầm điện thoại, bỏ chặn số của Cố Dục Tu.
Cuộc gọi lập tức đến, giọng ta đắc ý:
“Thấy tin chưa? Tôi cho cơ hội cuối cùng.”
“Ngoan ngoãn đính chính, rồi xin lỗi tôi trước mặt mọi người, tôi còn có thể bỏ qua.”
“Nếu không… cứ đợi công ty sản đi!”
“Cố Dục Tu, đúng là quá ngây thơ rồi.”
Tôi cắt ngang, giọng lạnh như lưỡi dao tẩm độc:
“Chỉ vài tấm ảnh mà nghĩ lật thế?”
“Anh tưởng tôi là con ngốc à?”
6
“Cô…”
Anh ta nghẹn lời, rõ ràng hoảng loạn.
“Tốt nhất nên cầu nguyện là mình chưa từng quay lại những cảnh trên giường thú vị hơn thế.”
Tôi lạnh, “Bằng không, ngày mai cả cảng thành này sẽ thưởng thức tiết mục đặc biệt của đại thiếu gia nhà họ Cố và nhân.”
“Cô dám!” – ta hét lên.
“Tôi và khi nào…”
Nói nửa câu, ta bỗng khựng lại, như vừa nhận ra điều gì, phần còn lại nghẹn cứng trong cổ họng.
Anh ta trừng mắt tôi đầy khó tin:
“Cô theo dõi tôi?”
Tôi khẽ , không trả lời thẳng:
“Mọi kết cục này đều là tự chuốc lấy!”
“Anh và ta ở hậu trường buổi tiệc đính hôn, mê mẩn quên trời đất đúng không?”
“Còn cả trong xe tôi, trong phòng, tưởng xóa hết camera là tôi không tìm ra à?”
Sắc mặt ta sụp đổ, văng ra những câu chửi bới khó nghe.
Tôi dứt khoát cúp máy, quay sang phòng pháp chế:
“Nhà họ Cố, chuẩn bị sản đi!”
“Và nữa, chuẩn bị hồ sơ con bạch liên Ôn Dĩ Ninh cho tôi.”
“Tôi muốn ta hiểu, chọc nhầm người thì sẽ có kết cục gì.”
Lý lịch của Ôn Dĩ Ninh còn bẩn thỉu hơn tôi tưởng.
Trợ lý trải tập hồ sơ lên bàn, tôi những bức ảnh mà khẽ nhếch môi khinh miệt.
Cô “em học muội” luôn giả vờ thanh thuần trước mặt Cố Dục Tu,
Sau lưng lại là chim hoàng yến một đại gia bất sản bao nuôi, lịch sử mở phòng khách sạn có thể in thành tạp chí.
“Tô tổng, xử lý chứ?” – trợ lý khẽ hỏi.
Tôi vuốt phẳng nếp váy:
“Trước tiên điều tra rõ số trang sức, bất sản ta nhận.”
“Liên hệ với Tổng giám đốc Vương, tôi có thứ vợ ông ta sẽ quan tâm.”
Tối hôm đó, Ôn Dĩ Ninh bị chính thất dẫn người tóm ngay tại khách sạn, miệng còn gào khản cả tên Cố Dục Tu.
Theo thông lệ, nhóm phu nhân xé rách quần áo ta để chụp ảnh, khi định cạo đầu thì bị người của tôi chặn lại.
“Tô tổng dặn, gương mặt này còn để diễn kịch.”
Khi bản hợp đồng hủy bỏ ném xuống trước mặt Ôn Dĩ Ninh đang run lẩy bẩy, ta gào lên:
“Tôi sẽ với chị Mục Tịch! Nếu chị ấy biết các người sỉ nhục tôi thế này…”
Bỗng tôi thấy mất hứng.
Dây dưa với loại hàng rẻ tiền này, thật hạ thấp đẳng cấp.
Không buồn xem ta diễn tiếp, tôi đưa tay chạm vào khuyên tai:
“Dạy cho ta biết thế nào là quy củ.”
Bạn thấy sao?