1
Lần đầu tiên vị hôn phu dẫn gia đình đến nhà để bàn chuyện cưới xin, ta bảo tôi ra ngoài mua ít hoa quả về tiếp đãi.
Không ngờ khi tôi vừa quay lại, tro cốt và di vật của ba mẹ trong phòng đã biến mất không tung tích.
Hóa ra mẹ chồng tương lai muốn cho tôi một đòn phủ đầu, liền đem hết đồ của ba mẹ tôi ném xuống thùng rác dưới lầu.
“Ngọc Tĩnh, con sắp cưới con trai tôi rồi, trong nhà không thể đặt mấy thứ không may như !”
Tôi tức đến mức siết chặt nắm tay, chẳng hai lời liền định xuống nhặt lại, bị vị hôn phu ngăn cản.
“Em hiểu chuyện chút đi, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi, đừng giận dỗi.”
Mẹ chồng bắt đầu chỉ trỏ khắp căn nhà, đối với bằng khen, huân chương của ba mẹ tôi còn khinh thường lật mắt, đâu cũng chướng mắt.
“Mấy thứ vô dụng này đều phải dọn sạch, để cũng chỉ chiếm chỗ! Căn nhà này phải sửa sang lại toàn bộ!”
“Phòng ngủ chính đổi thành phòng em bé, sau này để cháu trai tôi ở. Còn Mặc Mặc sẽ ở chung với hai đứa, tiện thể phụ trông con.”
Tôi sững sờ, bà ta bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, ai không biết còn tưởng căn nhà này thuộc về bà ta.
“Con trai tôi giờ là phó tổng giám đốc công ty, cưới nó là trèo cao rồi, phải biết ơn!”
“Ngay cả chút nhận thức này cũng không có, thì sau này còn muốn bước vào cửa nhà chúng tôi thế nào?”
Tôi suýt bật vì tức giận. Có lẽ bà ta còn chưa biết, chính tôi mới là người nâng đỡ cho con trai bà ta thăng chức.
…
Bà ta ngồi vắt chân trên sofa, ung dung nhấp trà, hất mặt bảo tôi ghi nhớ hết những gì bà ta vừa .
Tôi nghĩ chắc có sự hiểu lầm, nên cố kiềm chế, hít sâu rồi kiên nhẫn giải thích:
“Căn nhà này là ba mẹ tôi mua cho tôi, sổ đỏ đứng tên tôi. Việc tôi trang trí, sửa sang ra sao là chuyện riêng của tôi, chắc không liên quan gì đến bác đâu?”
Ai ngờ bà ta khẩy: “Cái gì mà của ? Cô gả cho con trai tôi rồi thì nhà này đương nhiên là của nó!”
“Bây giờ đang mang thai, đừng căn nhà, ngay cả cũng là người nhà họ Lâm rồi!”
“Còn dám chuyện với tôi kiểu này, tôi xem ra vì ba mẹ mất sớm nên chẳng ai dạy dỗ tử tế cả!”
Mặt tôi đỏ bừng vì tức, lửa giận bốc lên trong lồng ngực.
Từ lúc bước vào cửa bà ta đã soi mói đủ chuyện, hết chê tôi rồi chê căn nhà.
Chửi tôi thì thôi, dám lôi cả ba mẹ ra sỉ nhục thì tôi tuyệt đối không nhịn nổi, liền mở miệng phản bác.
Lâm Viễn vội kéo tôi sang một bên, cau mày quát:
“Ngọc Tĩnh, em có ý gì? Đồ của em chẳng phải cũng chính là của sao?”
“Mẹ mang nặng đẻ đau nuôi , em không thể đối xử tốt với bà ấy chút à?”
“Căn nhà này sau này cũng là tân phòng của chúng ta, em nhất định phải nghe theo mẹ !”
“Chị dâu, mẹ cũng chỉ nghĩ cho chị thôi.”
Tôi quay sang thì thấy Tô Mặc – “em nuôi” mà tôi chưa từng gặp bao giờ – cũng chạy tới khuyên nhủ.
“Trong nhà để nhiều thứ linh tinh thế này, sau này con nít biết để đồ ở đâu?”
“Hơn nữa, Lâm Viễn có bao nhiêu người theo đuổi, chị dùng một căn nhà đổi lấy người chồng tốt như thế, thật đáng giá còn gì.”
Tôi suýt tức ói máu. Căn hộ duplex ở trung tâm thành phố này trị giá tận mười triệu.
Cho dù có mười Lâm Viễn thì cũng chẳng đáng giá bằng căn nhà này. Không hiểu ta lấy đâu ra tự tin lời trơ trẽn đó.
Tôi chằm chằm vào ta. Em nuôi ở đâu ra, sao tôi chưa từng nghe qua?
Vừa định mở miệng bảo ta đừng xen vào thì Lâm Viễn bóp chặt cánh tay tôi, giọng gay gắt:
“Hôm nay là ngày bàn chuyện cưới xin, em nên biết điều. Nếu không, sẽ hủy hôn ngay lập tức!”
“Nếu em mẹ không vui, thì sẽ để đứa bé trong bụng em không có cha, giống như em chẳng còn ba mẹ !”
Từ sau khi thăng chức phó tổng và biết tôi mang thai, Lâm Viễn ngày càng lộ rõ bộ mặt thật, đối xử với tôi chẳng còn chút khách khí.
Ba mẹ tôi khi còn sống đã cống hiến cả đời cho nghiên cứu khoa học, Nhà nước truy tặng danh hiệu Viện sĩ.
Từ nhỏ tới lớn, ai nấy đều vô cùng kính trọng họ, chưa từng có ai dám sỉ nhục tôi bằng cách chọc vào chỗ đau này.
Vậy mà mẹ chồng lại cố nâng giọng, chen vào cuộc cãi vã…
“Đúng ! Nếu không theo ý tôi thì lập tức hủy hôn! Để xem bụng mang dạ chửa thì sống một mình thế nào!”
“Cô đã nhận chiếc nhẫn hai vạn mà con trai tôi mua, coi như lấy nhẫn đổi lấy căn nhà này đi, từ nay nhà này là của họ Lâm rồi!”
Bạn thấy sao?