4
Tin nhắn gửi đi thành công, tôi liền bắt taxi về nhà.
Uống gói thuốc cảm xong, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Kéo ngăn tủ quần áo, bên trong là cả hàng dài khăn lụa Hermès xếp ngay ngắn.
Đó là những chiếc khăn mà hằng năm, vào ngày sinh nhật, Lục Tư Niên nhờ thư ký đặt mua cho tôi.
Mấy chục chiếc, đều thuộc cùng một dòng, chỉ khác màu sắc.
Tôi luôn trân trọng, chỉ mang ra trong những dịp thật đặc biệt.
Mãi đến bây giờ mới nhận ra.
Vấn đề không phải Lục Tư Niên trời sinh lãnh đạm, mà là vốn chẳng để tâm, nên quà cáp mới hời hợt như thế.
Tôi lấy quần áo bỏ vào vali, để nguyên những chiếc khăn lại.
Xong xuôi, điện thoại im lìm, đã 11 giờ đêm.
Kéo vali xuống tầng, nơi kệ tivi vẫn còn bày món đồ trang trí không gian vũ trụ mà tôi và từng chọn, ngoài ban công là chậu cây xanh do chính tay tôi chăm.
Trong lòng tôi trống trải, mắt hơi cay.
Cửa nhà vẫn im lìm, Lục Tư Niên chưa về.
Tôi không chần chừ, kéo vali ra cửa.
Khi tay đặt lên tay nắm cửa, điện thoại vang lên tin nhắn từ :
“Điện thoại hết pin, đang về.”
Tôi không trả lời, xoay khóa, trực tiếp bước đi.
Dòng xe ngoài kia như con sông sáng rực, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của tôi.
Nửa đêm, tôi đứng trước cửa nhà Tống Tình – thân của tôi.
“Muộn thế này sao còn qua đây?” Tống Tình thấy tôi thì không giấu sự ngạc nhiên.
Tôi bước vào, đặt hành lý xuống, cố ra vẻ thoải mái:
“Tôi chia tay với Lục Tư Niên rồi.”
Tống Tình sững sờ, không tin nổi, vội vàng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì? Vài hôm trước cậu còn muốn kết hôn, định ngầm gợi ý luật sư Lục cầu hôn cơ mà?”
Tôi cúi mắt, chẳng biết phải trả lời thế nào.
Những phòng bị dựng lên trong lòng trước khi đến đây, cuối cùng vẫn bị sự quan tâm của Tống Tình tan rã.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, kể lại toàn bộ chuyện hôm nay – Lục Tư Niên khi đối diện với người cũ Từ Tịch đã không còn bình tĩnh, còn vì ấy mà nguyên tắc nhận vụ ly hôn.
Càng tỏ ra điềm đạm, Tống Tình càng xót xa, chẳng biết phải an ủi ra sao.
Cô chỉ lẳng lặng, sau khi tôi tắm rửa xong, pha cho tôi ly sữa nóng, rồi cả đêm cùng tôi xem phim, thức trắng đến tận sáng.
Khoảng năm giờ, chúng tôi mới dần thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, ngoài phòng vang lên giọng Tống Tình đang bất bình:
“Luật sư Lục, có vài lời tôi vốn không định . Lạc Du là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, lại là người sớm nhất.
Khi ấy đi xem mắt quen , chúng tôi đều thấy mừng thay vì nghĩ là người chín chắn, đáng tin. Nhưng dây dưa không rõ ràng với cũ, tôi không tin không phân biệt nổi ranh giới.”
Lục Tư Niên chậm rãi lên tiếng:
“Tình huống khẩn cấp, là tôi…”
“Không cần giải thích với tôi.”
Tống Tình lập tức ngắt lời, hạ thấp giọng:
“Lạc Du đang trong phòng, có gì muốn thì tự mình với ấy đi.”
Tiếng bước chân từ xa lại gần.
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi Lục Tư Niên bước vào.
Ánh sáng buổi sớm chiếu lên người chúng tôi, khoảng không yên tĩnh.
Anh đứng cách giường mấy mét, giọng đều đặn:
“Hôm qua tôi đến nhà Từ Tịch, lúc đó chồng cũ ấy đang định cầm dao chém, tôi buộc phải lao vào ngăn cản nên mới bị thương. Sau đó ấy đưa tôi về văn phòng luật.
Chuyện này không phải thiên vị hay bốc đồng, mà là luật sư bảo vệ hợp pháp cho đương sự. Em hiểu lầm rồi.”
Anh rất thản nhiên, như thể tất cả chỉ là tôi quá nhạy cảm.
Nhưng đương chẳng phải chính là vì quá để tâm mà trở nên như sao?
Mệt mỏi chất đầy trong tim, tôi hỏi:
“Nếu người gặp chuyện không phải là Từ Tịch, mà là một người khác quanh bị bạo hành, cũng sẽ nhận vụ án sao?”
Lục Tư Niên mày khẽ chau lại, im lặng, không trả lời nổi.
Tôi lại hỏi:
“Vậy tôi đổi cách hỏi.
Nếu là tôi xảy ra chuyện, cũng sẽ bỏ hết công việc để lao đến bên tôi chứ?”
Anh mấp máy môi, định đáp lại.
Thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, dồn dập.
Anh nghe máy, trong ống nghe vọng ra giọng lo lắng của đồng nghiệp:
“Lão đại, chồng cũ của chị Tịch đã lần ra văn phòng chúng ta, đang đập cửa, còn dọa sẽ cưỡng ép đưa chị ấy đi!”
Lục Tư Niên trầm giọng:
“Cứ giữ chân hắn, tôi tới ngay.”
Nói rồi, quay người định đi.
Đến cửa, lại vòng về, giải thích:
“Chồng cũ của Từ Tịch từng phạm tội ở nước ngoài, có tiền án, hắn thực sự có thể liều.”
Tôi bình thản đáp:
“Anh đi đi.”
Tình khiến con người hành bốc đồng – và tôi đã biết đáp án của . Nhưng, tôi không cần nữa.
Trong luật pháp có một câu xem là lãng mạn nhất:
“Sự xuất hiện của em đủ khiến tim tôi loạn nhịp, đủ rối loạn trật tự xã hội.”
Bạn thấy sao?