Hơn nữa, đường nét khuôn mặt họ cực kỳ giống nhau, vừa đã biết là cha con.
Có điều, người đàn ông này… sao càng càng thấy quen?
Tôi nghĩ mãi mới sực nhớ ra — chẳng phải là ông trùm bất sản nổi tiếng trên tivi, Lý Duệ sao?
Thấy tôi với vẻ nghi hoặc, Nghiêm Lương mím môi:
“Đúng, là cái ông đó đấy.”
Anh hít sâu một hơi.
“Ban đầu định giấu luôn chuyện này, đã là Tiền Trà tự lôi ra, cũng không muốn quả hồng mềm nữa.”
“Hồi ấy ta chia tay là vì quen Lý Duệ.”
“Đứa bé này, tám chín phần là sau khi chia tay với không lâu thì ta có thai, thời gian hoàn toàn khớp.”
“Vợ à, ta cứ hết lần này tới lần khác hoại gia đình mình, không muốn nhịn nữa.”
Tôi gật đầu:
“Em cũng không muốn nhịn nữa.”
Tôi lấy điện thoại của Nghiêm Lương nhắn tin cho Tiền Trà, hẹn gặp ta, bảo ta đưa cả đứa bé theo.
Tiền Trà mặc chiếc váy quây màu đen, uốn éo bước tới.
Vừa thấy tôi ngồi cạnh Nghiêm Lương, ta hừ lạnh một tiếng, cố bước thật dài để tỏ ra khí thế.
Qua lớp kính, chúng tôi thấy con trai ta phải chạy nhỏ phía sau mới đuổi kịp, giữa chừng vấp ngã một cú mà ta chẳng buồn quay đầu.
Cậu nhóc tự bò dậy, phủi phủi lớp bụi trên người rồi tiếp tục lảo đảo chạy theo.
Làm con ta cũng khổ thật.
Tiền Trà dắt con ngồi xuống đối diện với chúng tôi, ra hiệu bằng mắt cho con trai:
“Hạo Hạo, gọi ba đi!”
“Ba ơi!”
Khách khứa xung quanh đều quay lại , tò mò xem bốn người chúng tôi có quan hệ gì.
Chồng tôi vỗ tay tôi một cái, rồi nhe răng , thân thiện gắp cho Hạo Hạo một miếng thịt:
“Hạo Hạo, cháu từng nghe chuyện đứa trẻ nào gọi nhầm ba sẽ bị gấu ngựa đến lột da ăn thịt chưa?”
“Cái thằng bé đó chết thảm lắm, cả người toàn là máu, tsk tsk…”
Hạo Hạo òa khóc tại chỗ, miếng thịt dê vẫn chưa kịp nhai rơi cả vào áo.
Tiền Trà vội vàng lấy khăn giấy lau cho con, vừa dỗ:
“Hạo Hạo ngoan, không sợ, chỉ là chuyện cổ tích thôi mà.”
Hạo Hạo nấc nghẹn:
“Hạo Hạo không muốn bị gấu ngựa bắt đi đâu… Con không gọi bừa nữa… Chú ơi, xin lỗi …”
Tiền Trà tát ngay vào mông thằng bé, trừng mắt quát:
“Con bậy gì thế! Đây chính là ba con!”
“Không phải!”
Hạo Hạo ngẩng đầu lên:
“Con biết ba thật sự của con là ông Lý! Chính miệng ông Lý với con mà!”
Sắc mặt Tiền Trà lập tức trắng bệch, ánh mắt dao tôi và Nghiêm Lương, đầy hoảng loạn.
“Hạo Hạo, con linh tinh gì ?”
Tiền Trà ôm lấy con, bóp mạnh vài cái:
“Mẹ đã dạy con thế nào hả?”
Hạo Hạo lại òa khóc.
“Mẹ ơi, ông Lý không thích mẹ! Chú này cũng không thích mẹ! Con cũng không thích mẹ!”
Nói xong, Hạo Hạo giãy ra khỏi lòng ta, quay đầu chạy biến đi.
Tiền Trà vội túm lấy tay Nghiêm Lương, cố cúi người để lộ một mảng ngực trắng nõn:
“Anh Lương, đừng nghe lời con bừa.”
“Hạo Hạo chính là con của , chỉ cần ly hôn, chúng ta ba người sống với nhau, chẳng phải rất tốt sao?”
Nghiêm Lương như chạm phải thứ gì bẩn thỉu, hất phăng tay Tiền Trà ra, lông mày nhăn chặt thành hình chữ xuyên.
Tôi biết, Nghiêm Lương đã hết nhịn rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo tôi nghe thấy bắt đầu quát bằng giọng Đông Bắc:
“Cô đừng có mà xàm nữa, mau đi tìm con đi!”
“Một ngày sống mà không biết bản thân là cái thá gì, để mất con rồi xem khóc chỗ nào!”
Nói xong, Nghiêm Lương đứng dậy, kéo tôi rời khỏi đó.
“Vợ ơi đi, mình về thôi, không đáng để mất thời gian vì cái loại này.”
“Đứng lại cho tôi!”
Tiền Trà đuổi tới cửa, hét toáng lên.
Tôi thấy nét mặt ta vặn vẹo, khi Nghiêm Lương quay đầu lại, ta lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương kiểu “trà xanh”.
Cô ta đứng lên, cơ thể run rẩy nhẹ.
“Anh Lương, đồng hồ định vị của Hạo Hạo không gọi nữa, chức năng định vị cũng bị tắt rồi…”
Tiền Trà gọi cho Hạo Hạo ngay trước mặt chúng tôi, đồng hồ thì tắt máy.
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của ta, tim tôi cũng bất giác thắt lại.
Dù gì thì thằng bé cũng mất tích ngay trước mũi bọn tôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì…
Chúng tôi tìm quanh khu vực mà không có kết quả, Nghiêm Lương lập tức gọi người đến điều tra, trích xuất camera quanh đó.
Tiền Trà uốn éo đi tới, túm lấy cánh tay .
“Anh Lương, may mà có ở đây, nếu không em thật sự không biết phải sao…”
Tôi không nhịn nữa, bước lên kéo ta ra.
“Chị à, con chị còn đang mất tích mà chị vẫn còn thời gian quyến rũ chồng người khác hả?”
Tiền Trà trợn mắt:
“Hạo Hạo không chỉ là con tôi, mà còn là con của Lương, người thừa ra ở đây là !”
“Nếu còn biết xấu hổ, thì hãy nhanh chóng ly hôn với Lương, để mẹ con tôi đoàn tụ với ấy!”
Mẹ nó, mặt dày tới mức này là hết thuốc chữa.
Tôi tức đến mức bật .
Nghiêm Lương Tiền Trà bằng ánh mắt ghê tởm:
“Camera cho thấy sau khi rời nhà hàng, Hạo Hạo lên một chiếc xe màu đen.”
“Không quay biển số, xem chiếc xe này có quen không?”
Tiền Trà ghé mắt một cái, lập tức quay đi:
“Không nhận ra.”
“Anh Lương, phải sao bây giờ? Hạo Hạo là mạng sống của em, nếu mất nó, em không sống nổi đâu!”
Tôi bĩu môi.
Với cái dáng giả khóc đó, tôi thật sự chẳng thấy ta có tí lo lắng nào.
Tiền Trà nghiêng người định ngã vào lòng Nghiêm Lương.
Nào ngờ lùi hẳn một bước, khiến ta “bịch” một tiếng ngã xuống sàn.
Cô ta ôm cổ chân, cà nhắc đứng dậy, rồi lại “ôi da” một tiếng đổ vật xuống đất.
“Anh Lương, hình như em bị trật chân rồi…”
Tiền Trà vừa khóc vừa xoa cổ chân, nước mắt rơi lã chã xuống sàn, lớp trang điểm xinh đẹp ban đầu giờ lem nhem hết cả.
Mặt mũi nhoe nhoét, tóc tai rối bời.
Tôi không nhịn mà khẽ lắc đầu, người phụ nữ này đúng là thú vị thật.
Con thì mất tích không thấy khóc, trẹo chân thì khóc như cha chết.
Thấy Nghiêm Lương không đoái hoài đến mình, Tiền Trà lập tức chuyển hướng sang tôi.
“Cô đi mua cho tôi ít thuốc trị trẹo chân đi.”
“Không cần, tôi biết bấm huyệt.”
Tôi xắn tay áo lên, bóp ngay một cái.
Tiền Trà hét lên thảm thiết như bị chọc tiết.
Nghiêm Lương đứng bên cúi đầu điện thoại, khóe miệng cong lên.
“Tìm thấy Hạo Hạo rồi.”
Tiền Trà đang rên thì lập tức biến sắc.
Nghiêm Lương bấm gọi điện ngay trước mặt chúng tôi, bật loa ngoài.
“Đúng , Hạo Hạo mất tích rồi, tôi định báo cảnh sát.”
Trong điện thoại vang lên giọng hốt hoảng:
“Anh Lương, đừng báo…”
Chưa kịp hết câu, đã dập máy.
Chưa tới mười phút sau, chiếc xe đen từng xuất hiện trong camera từ từ chạy đến.
Tài xế bước xuống – là người tôi quen.
Tiền Đồ, cùng đại học của Nghiêm Lương.
Sau khi tốt nghiệp, Tiền Đồ vào trong công ty nhà , nên tôi cũng gặp qua vài lần.
À, cậu ta còn đến dự đám cưới tôi nữa.
Nghĩ đến đây, tôi liếc chiếc xe thêm vài lần.
Chợt nhớ ra – hôm đến dự cưới, Tiền Đồ cũng lái chiếc xe này.
Tiền Đồ bế Hạo Hạo đang ngủ say xuống, gượng gạo chúng tôi, rồi quay sang Tiền Trà – khuôn mặt đầy căng thẳng:
“Chị… xin lỗi.”
Tôi hơi choáng, quay đầu kéo tay áo Nghiêm Lương:
“Rốt cuộc chuyện gì ?”
Nghiêm Lương khẽ cốc vào mũi tôi:
“Đồ ngốc.”
Hóa ra, lúc xem camera, đã thấy chiếc xe kia quen quen, nghĩ một hồi thì nhớ ra là từng xuất hiện trong đám cưới.
Vì xe đó khá mới nên để ý rồi ghi nhớ.
Anh vừa bảo thư ký trích xuất lại video ngày cưới, liền phát hiện ra — đúng là xe của Tiền Đồ.
Mà Tiền Đồ lại là em trai ruột của Tiền Trà.
Thế nên Hạo Hạo đã đi đâu, khỏi cần cũng biết.
Rõ ràng đây là một màn kịch do Tiền Trà đạo diễn.
Tôi liếc ta một cái.
Bảo sao từ đầu đến cuối, tôi – một người ngoài – còn sốt ruột hơn cả người mẹ như ta.
Nhưng mà… ta cần gì phải ?
Tốn công bày trò lớn như thế, chỉ để giữ chân Nghiêm Lương thêm một lát, tạo cơ hội cho mình sao?
Nghiêm Lương , vỗ vai Tiền Đồ:
“Đây là cái xe mới cậu định dùng tiền thưởng cuối năm mua đó hả?”
“Vâng.”
Tiền Đồ gãi gãi mũi, trông hơi ngượng ngùng.
“Anh Lương, chuyện này đúng là em với chị em không phải, khiến mọi người phải lo lắng rồi.”
“Thật sự xin lỗi.”
Tôi bỗng nhiên nhớ ra gì đó, kéo tay Tiền Đồ lại.
“Là cậu đưa Tiền Trà tới đám cưới tôi đúng không?”
Tiền Đồ hơi chột dạ, ậm ừ gật đầu.
Tôi lập tức bùng nổ.
Tôi xem cậu ta là , mà cậu ta lại xem tôi là bia đỡ đạn cho chị mình?
“Hay quá ha, đúng là em trai tốt của chị cậu.”
Giọng tôi dần lạnh đi.
“Nếu thì ngày mai khỏi cần đến công ty nữa.”
Tiền Trà bật khinh miệt.
“Cô dù có kết hôn với Lương rồi, cũng đâu có quyền lên mặt ở công ty của ảnh chứ?”
“Anh Lương còn chưa gì, gấp cái gì?”
“Huống hồ Lương với em trai tôi là cùng phòng đại học, nghĩa huynh đệ người ta đâu tới lượt xen vào?”
Tôi nhíu mày, đang định phản pháo thì ngón tay đã bị một bàn tay ấm áp bao lấy.
“Vợ à.”
Giọng Nghiêm Lương dịu dàng vang bên tai tôi.
“Nếu ngày xưa tặng em hai mươi phần trăm cổ phần sính lễ.”
“Thì công ty nhà mình, tất nhiên là em có quyền quyết định.”
Tiền Đồ hoảng hốt sang cầu cứu:
“Anh Lương…”
“Làm vợ nổi giận, chuyện này cũng bó tay.”
Nghiêm Lương lắc đầu, dắt tôi đi về phía chiếc Ferrari đỗ gần đó.
Tôi quay đầu, mỉm với cặp chị em vẫn còn ngây người đứng đó.
Suýt nữa hỏng hôn lễ của tôi, chuyện đó đương nhiên không thể để trôi qua dễ dàng như .
Bọn họ thật sự tưởng tôi hiền lắm à?
Tiền Trà không biết, Tiền Đồ thì phải hiểu rõ con người tôi mới phải chứ?
Bạn thấy sao?