Vì Người Khom Lưng – Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

17

Hút một điếu thuốc xong, ta đem đầu thuốc bóp tắt, ném lên tủ đầu giường bên cạnh ông.

“Không thể tay không đến được, coi như tặng ngươi một món quà nhỏ.”

“Chúc ông tiếp tục mắc bệnh đương, giống như điếu thuốc này, tự thiêu đốt mình, soi sáng tiểu tam và con riêng của ông.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Đi tới cửa, ta quay đầu liếc nhìn Trang Văn Hủy còn đang ngẩn người.

“Đúng rồi, di chúc ông ta nhắc tới cổ phần, còn có phần của mẹ tôi, mà mẹ tôi sớm đã đem toàn bộ cổ phần mẹ nắm giữ chuyển cho tôi.”

“Mà ta trong âm thầm lại thu mua một ít tán cổ, ngượng ngùng, hiện tại cổ đông lớn nhất của công ty, là tôi.”

“Ông ta chính là tự đưa ra cho các người chiếc bánh lớn, lớn tuổi rồi, còn đương mất não, các ngươi thật đúng là dành cho nhau.”

Lời tôi còn chưa nói xong, ông ta đã mắng tôi cút.

Tôi cười cười, xoay người rời khỏi.

Biệt thự bị thiêu, tôi cùng Trang Văn Hủy liền dọn đi, tôi ở trung tâm thành phố một căn hộ.

Nhưng mà.

Dọn đi ngày hôm sau, Cận Dữ lại gõ vang lên ta cửa phòng.

Người này kéo mấy cái rương hành lý lớn, đứng ở cửa nhà tôi cầu thu nhận.

Tôi hỏi hắn sao lại thế này, Cận Dữ trực tiếp hướng nhà tôi dọn cái rương, chỉ nói tôi chính mình xem tin tức của bản thị.

Tôi vẻ mặt mờ mịt mở tin tức địa phương ra xem. ——

Cận tiểu thiếu gia Cận công nhiên tuyên bố cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ?

Tôi bay nhanh quét hai mắt, một phen nắm lấy Cận Dữ cổ tay áo, “Sao lại thế này?”

Cận Dữ xoay người xem tôi, nhẹ nhàng bâng quơ mà đáp.

“Tô vãn,  biết ngươi chia tay nguyên nhân là gì.”

“ Anh đều đã biết.”

Chỉ nói hai câu, Cận Dữ liền không mở miệng, yên lặng mà hướng đến phòng dọn hành lý.

Tôi còn không có gật đầu đáp ứng, người này liền tự cố mà đem hành lý dọn vào phòng ngủ cách vách.

Trang Văn Hủy từ trước đến nay luôn biết giữ khoảng cách, hôm qua vừa chuyển đến, hắn liền chọn căn phòng cách xa tôi nhất, nằm ngay cạnh cửa ra vào.

Đối lập, Cận Dữ đôi phần vừa lòng.

Còn có câu Cận Dữ kéo cổ hắn, nói buổi tối muốn mời hắn uống hai ly.

Tôi vốn định trách cứ hai câu, nói Trang Văn Hủy thân thể nguyên nhân, không thể uống rượu.

Nhưng nhìn một một tĩnh hai người trước mặt, lại có chút muốn cười.

Trang Văn Hủy an tĩnh.

Cận Dữ thì ngược lại, hắn ương ngạnh lại ồn ào.

Hai người cùng nhau đi tới, vậy mà lại đôi phần hài hòa.

Những lời Cận Dữ nói lúc về nhà, tôi chỉ như không nghe thấy, tôi từ trước đến nay không thích dối trá, càng sẽ không nói mấy câu “Không cần vì tôi mà người trong nhà nháo lên, mẹ  cũng là vì tốt cho , mau trở về đi” linh tinh vớ vẩn gì đó.

“Đó là mấy câu thoại thánh mẫu.”

“Mẹ  vì ép hai đứa chia tay, đã ra đủ trò với tôi – mấy chuyện đó, tôi không nuốt trôi nổi.”

Mà Cận Dữ tuy rằng tính hơi nóng nảy, cũng là một người trưởng thành.

Anh có quyền tự quyết định mọi chuyện của bản thân, còn việc  có hòa giải với gia đình hay dứt khoát đoạn tuyệt, đều là do chính  lựa chọn.

Tôi tôn trọng, sẽ không can dự.

18

Một tháng sau, ông ta tới.

Mang theo rất nhiều đồ ăn vặt tôi từng thích, tới thăm nôi, nói chuyện thì ôn hòa nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy trìu mến.

Bất ngờ quá ——

Cực kỳ giả tạo.

Nhưng hắn tựa như cảm thấy kỹ thuật diễn của mình rất khá, đầu tiên là đánh giá chỗ ở của vôi một vòng, sau đó ngồi xuống sô pha, nói vài câu lo lắng cho tôi mấy ngày nay.

Thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện cũ.

Mà tôi bưng ly nước chanh, tựa người trên sô pha, nhìn hắn lừa đầy thành ý.

Gần nửa giờ vòng vo, hắn rốt cuộc đi thẳng vào vấn đề ——

“Vãn Vãn, lần đấu thầu sắp tới, con có thể nhường lại cho công ty chúng ta không?”

Chúng ta, công ty.

Một tháng trước, còn ở công ty nháo loạn đòi thu hồi cổ phần của tôi, giờ lại sửa miệng thành" công ty chúng ta”.

Mà cái gọi là đấu thầu trong miệng hắn,tôi biết rõ.

Gần đây có một đợt đấu thầu thương mại, đối với cả Truyền Xa và Sao Sớm mà nói, đều là một cơ hội rất tốt.Thấy ta không mở miệng, ngữ khí của ta ba lại mềm đi một chút:

“Vãn Vãn, ba biết, con vẫn còn đau lòng vì chuyện trước kia. Kỳ thật lúc đó ba cũng chỉ là nhất thời giận dỗi, vì trong lòng ba, con là con lớn của ba, chúng ta sống cùng nhau hơn hai mươi năm, con mới là người thân thiết nhất với ba. Khi đó con thờ ơ, khiến ba cảm thấy lạnh lòng… Sau này là dì Trang của con nói cho ba biết, thật ra con cũng đã định quay lại cứu ba. Ba biết mình trách oan con rồi.”

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay ta, vành mắt đỏ hoe.

“Ba biết, những năm qua đã để con và mẹ con chịu nhiều ấm ức. Sau này, ba sẽ bù đắp cho con thật nhiều, cả phần của mẹ con nữa, được không?”

Hắn lại nói rất nhiều.

Không hổ là ba ruột, biết phải nói những lời nào mới khiến lòng ta mềm nhất.

Ta đỏ mắt nhìn hắn, nước mắt chảy ròng ròng.

“Con biết rồi ba, ba yên tâm đi.”

Tôi cầm tay ông ta, nhẹ giọng đáp lời.

……

Khi ông ta đi, cứ khăng khăng bảo tôi dọn về căn nhà mới của “chúng tôi”. Tôi khẽ gật đầu:

“Được, chờ con mấy hôm thu dọn chút đồ, rồi dọn về.”

Lúc này ông ta mới yên tâm rời đi.

Cửa vừa đóng.

Tôi mặt không biểu cảm lau nước mắt trên mặt, bấm số điện thoại đầu tiên.

“A lô, thư ký Trần, đấu thầu tuần sau, toàn lực ứng phó, bằng mọi giá phải lấy được.”

Trước gương lớn,tôi soi kỹ gương mặt mình.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vi-nguoi-khom-lung-vojl/chuong-11.html.]

Ánh mắt vừa rồi còn ẩm ướt, cảm trong đáy mắt đã hoàn toàn biến mất khi cánh cửa khép lại.

Thật ra, đôi lúc tôi cũng thực sự nghi hoặc — mẹ ta thông minh như vậy, vì sao lại một lòng một dạ với ông ta?

Yêu đến mê muội, vừa tra vừa ngốc.

Vậy mà ông ta thật sự tin, chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ dùng chút “ thân công kích”, là tôi sẽ bỏ cuộc trong đợt đấu thầu này.

Sống đến từng này tuổi, ông ta vẫn thật tự ngây thơ một cách đáng thương.

19

Một tuần sau, ông ta gần như gọi điện cho tôi đến mức phát điên.

Mà tôi, vừa mới đấu thầu thành công, một đống việc phải lo, nào có tâm để ý tới cha vừa mới bị tôi đ.â.m một hồi kia.

Lần này đấu thầu thất bại, đối với Sao Sớm mà nói là đả kích rất lớn, tổn thất cũng không ít.

Đủ cho Tô Nhan cùng ba tôi buồn bực một đoạn thời gian.

Tôi ngồi trên ghế, trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.

Không có gì bất ngờ xảy ra,Tô Nhan chắc lại muốn mang theo bảo bối nữ nhi của bà ta đến chuyện.

Nhưng khiến tôi ngoài ý muốn chính là ——

Hai ngày trôi qua, thế vẫn gió êm sóng lặng.

Ông ta không còn gọi điện cho tôi, Tô Nhan cũng không đến tìm tôi.

Nhưng tôi lại xem nhẹ sự tàn nhẫn cùng ngu xuẩn của Tô Nhan.

Bà ta đúng là không tìm tôi, vào ngày thứ ba sau đấu thầu, khi tôi đang đi dưới lầu công ty, có người từ trên cao ném đồ xuống, một chậu hoa nặng rơi ngay trước mặt tôi.

Mảnh sứ cùng bùn đất b.ắ.n tung tóe, cắt qua bắp chân tôi.

Tôi không sao, bị dọa sợ.

Tòa nhà văn phòng này quản lý rất nghiêm, trước giờ chưa từng có chuyện ném đồ từ trên cao.

Huống chi, lại xảy ra ngay sau khi tôi vừa đấu thầu xong.

Chuyện này không phải ngoài ý muốn, mà rất có thể là mưu sát.

Tuy rằng, tôi có chút hoài nghi, ai lại dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy để g.i.ế.c người.

Tôi lập tức báo cảnh sát, vì không có thương vong, cảnh sát chỉ hình thức đến tra hỏi một vòng, cuối cùng vì không tra ra người án nên cũng từ bỏ.

Nhưng tôi không bỏ qua.

Vì có công nhân công ty phản ánh, trưa hôm đó có người thấy Tô Nhan cải trang vào trong tòa nhà công ty chúng tôi.

Truyền Xa và Sao Sớm là đối thủ không đội trời chung, Tô Nhan lại là bà chủ của Sao Sớm, nên có một số công nhân công ty nhận ra bà ta.

Nhưng vừa khéo, hai ngày nay camera giám sát của tòa nhà lại bị hỏng.

Tuy vậy, tôi vẫn dùng biện pháp khác tìm ra đủ chứng cứ.

Tôi copy chứng cứ vào USB, trước khi đến đồn cảnh sát, gọi cho Tô Nhan một cuộc điện thoại.

“Dì Tô à, ngày đó không ném c.h.ế.t tôi, có phải thấy rất đáng tiếc?”

Tô Nhan trầm mặc một lúc, sau đó phủ nhận: “Tôi không hiểu đang nói gì.”

Tôi cười nhạt.

“Không cần giả bộ, chứng cứ tôi đều tìm được rồi, chúng ta gặp nhau ở cục cảnh sát đi.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...