Kết hôn với Tần đến năm thứ năm, ấy gặp tai nạn xe hơi, quên sạch chuyện chúng tôi đã thành vợ chồng.
Tôi uể oải hỏi:
“Vậy bây giờ định ly hôn với tôi sao?”
Anh lắc đầu, giọng chắc nịch:
“Không.”
Vành mắt hơi đỏ, chậm rãi :
“Tôi có thể thế thân của ấy.”
Tôi: “???”
1
Chồng tôi – người kết hôn vì liên minh thương nghiệp, sau năm năm chung sống – bị tai nạn xe hơi.
Tôi vội vã chạy đến bệnh viện.
Chưa kịp vào phòng bệnh, em chồng Tần Diệu đã chặn trước cửa, ấp úng mở miệng:
“Chị dâu… chị… chị có lẽ phải chuẩn bị tâm lý một chút.”
Tim tôi khựng lại.
Chẳng lẽ nghiêm trọng đến ? Không lẽ trở thành người thực vật rồi?
Thấy sắc mặt tôi căng thẳng, Tần Diệu vội xua tay giải thích thêm:
“Cơ thể thì không sao, chỉ là…”
Cô ấy do dự nửa chừng, khiến tôi càng thêm nghi hoặc.
Chẳng lẽ biến thành ngốc rồi?
“Thôi, em không nữa. Chị dâu tự vào xem đi.”
Tôi vội vã bước vào phòng bệnh.
Cả nhà quây quanh giường, trên đó là Tần quấn đầy băng trên đầu.
Tim tôi trĩu nặng, thật sự là bị thương ở đầu rồi.
Bố mẹ chồng thấy tôi đến thì nhường chỗ, để tôi tiến lại gần.
Tôi định hỏi thăm hình thì trên giường bệnh, người đàn ông tuấn mỹ ấy lại mở miệng xa cách, nghi hoặc:
“Cô Tống?”
Tôi chết lặng.
Chồng tôi, người thường ngày dính lấy tôi gọi “vợ ” đâu rồi?
Mẹ chồng có chút khó xử, ghé tai tôi nhỏ:
“Diên Thư, Tần nó đập đầu, có lẽ đã quên mất chuyện hai đứa kết hôn mấy năm nay.”
Tôi hơi ngẩn ra.
Không trách em chồng lại bảo tôi chuẩn bị tinh thần.
Tôi và Tần vốn là liên hôn thương mại, không có nền tảng cảm, sau này mới dần dần gắn bó.
Nhìn ánh mắt mơ hồ xa lạ của , tôi khẽ thở dài trong lòng.
Xem ra, tất cả quay về con số không.
Anh Tần ngập ngừng hỏi:
“Mẹ, ý mọi người là… con với Tống đã kết hôn rồi?”
Nghe giọng điệu ấy, rõ ràng là thực sự quên hết.
Chỉ nhớ tất cả mọi người, duy chỉ quên mất tôi.
Ngực tôi có chút nghẹn.
Người chồng nhiều năm của tôi, ai cũng nhớ, chỉ quên duy nhất vợ mình.
Mẹ chồng trừng mắt với , có phần giận dỗi:
“Gọi gì mà Tống, đây là vợ con!”
Rồi bà lại nắm lấy tay tôi, dặn dò:
“Diên Thư, con đừng để bụng, Tần nó bị chấn thương đầu, những lời nó con chớ để trong lòng.”
Tôi mỉm .
Dù sao thì mấy năm nay bố mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt.
Ban đầu với Tần cũng chẳng có cảm, sau này mới hòa hợp .
Giờ tệ nhất thì cũng chỉ là lại từ đầu.
“Không sao đâu, mẹ. Mọi người cũng mệt rồi, để con ở lại chăm sóc ấy là .”
Tiễn cả nhà ra về, tôi cầm bát cháo bên cạnh, định đút cho Tần.
Anh hơi né tránh, mắt chớp chớp, khẽ hỏi:
“Chúng ta… thật sự đã kết hôn rồi ư?”
Tôi đặt bát cháo xuống bàn, giọng nhàn nhạt:
“Đúng.”
Anh Tần im lặng hồi lâu, dường như mới chậm rãi tiếp nhận sự thật này.
Khi xưa, cuộc hôn nhân liên minh này, tôi vẫn cho rằng cả hai đều không hẳn là tự nguyện.
Tôi đã nghe Tần có một người mình thầm nhiều năm mà không có kết quả. Tôi vốn nghĩ sau khi kết hôn, chúng tôi sẽ mạnh ai nấy sống, thực sự là một người đàn ông tốt, đối xử với tôi rất mực dịu dàng.
Chung sống như , tôi cũng dần nảy sinh cảm với .
Thế bây giờ, khi Tần đã mất đi ký ức, tôi không chắc còn dành cảm cho tôi hay không.
Trong lòng bất an, tôi mím môi, rồi vẫn lên tiếng:
“Tôi biết chuyện này bây giờ khó chấp nhận, chúng ta thật sự đã kết hôn rồi.”
“Chúng ta có thể thử sống chung trước. Nếu sau này thật sự không thích tôi, chúng ta có thể… ly hôn.”
Hai chữ “ly hôn” vừa thoát ra khỏi miệng, ngực tôi liền nghẹn lại, cay xót.
Nghe đến chữ “ly hôn”, Tần lập tức hoàn hồn, có chút lắp bắp:
“Không… không thể ly hôn.”
Không ly hôn thì tốt.
Ít nhất, bây giờ tôi cũng chẳng có ý định ly hôn.
Không khí thoáng chốc rơi vào trầm mặc.
Anh Tần rụt rè chỉ vào bát cháo bên cạnh:
“Cái đó… vợ, em không đút cho nữa à?”
Tôi: “?”
Cảm giác Tần sau khi mất trí nhớ có phần suy nghĩ hơi kỳ lạ.
Nhưng tôi vẫn tận trách nhiệm, bưng cháo lên, chậm rãi đút từng thìa cho .
Anh Tần vốn là CEO của tập đoàn, công việc thường ngày vô cùng bận rộn.
Bạn thấy sao?