4
Âm thanh có chút nghẹn, nghe ra buồn bã đến lạ.
Tôi nghi hoặc .
Bao giờ thì Tần lại ngoan ngoãn thế này?
Chẳng lẽ hiểu lầm tôi với Tư Dạng vẫn còn dây dưa?
Không .
Tôi vội vàng bổ sung:
“Em với Tư Dạng đã là chuyện quá khứ rồi. Bây giờ mới là chồng em.”
“Vài hôm nữa Tư Dạng về nước, nếu hai người gổ quá căng, cả hai nhà đều khó xử.”
Anh Tần đột nhiên ngẩng đầu lên.
Không hiểu sao, mắt thoáng ửng đỏ.
Yết hầu lăn lên xuống, giọng trầm khàn đầy từ tính vang lên:
“Được.”
Nhưng tôi lại cảm giác chữ “” kia có phần nghiến răng ken két.
Có lẽ là ảo giác thôi.
Anh cúi xuống hôn tôi. Hơi thở ẩm nóng, vị ngọt quyện lẫn, môi lưỡi quấn lấy nhau.
Một lúc lâu sau, chúng tôi mới tách ra.
Ánh mắt Tần trĩu nặng khát vọng, tay kéo tuột đai áo ngủ, thấp giọng kiên định:
“Vợ à, tối qua chưa chuẩn bị kỹ. Hôm nay đã học thêm nhiều rồi, tin .”
Giọng chắc nịch, như thể nắm phần thắng trong tay.
Cuối cùng, bộ váy ngủ ren trắng của tôi bị xé toạc, và tôi cùng trôi dạt trong cơn sóng ái.
Lẽ ra tôi không nên tin .
Sự thật chứng minh, có lẽ thật sự không có năng khiếu, cũng có thể vì chỉ từng trải qua với mình tôi nên kinh nghiệm quá ít.
Nhìn Tần cúi gằm đầu, trông đáng thương như cún con, tôi không nhịn mà lại đưa tay xoa đầu .
Một lúc sau, tôi do dự mở miệng:
“Anh có tiến bộ, thật đấy.”
Anh càng cúi đầu thấp hơn.
Tôi vốn nghĩ, Tư Dạng có trở về thì cũng chẳng còn liên quan gì.
Nhưng ta lại chủ tìm tôi.
Buổi sáng, Tư Dạng gửi tin nhắn đến:
【Tư Dạng: Diên Thư, chúng ta gặp nhau đi.】
【Tư Dạng: Diên Thư, Tần không thật sự em. Anh ta bốn năm đại học đều thầm một khác. Gặp đi, sẽ cho em xem bằng chứng.】
Dĩ nhiên tôi không muốn gặp Tư Dạng.
Anh ta chẳng còn chút tín nhiệm nào trong mắt tôi, lần này lại lôi Tần vào.
Tôi từng nghĩ, ai cũng có quá khứ, chẳng cần bận lòng.
Nhưng nhớ lại những lời đồn khi kết hôn, rằng Tần giữ mình vì một người con suốt nhiều năm, đến khi ấy đi lấy chồng vẫn một lòng không dứt.
Tôi từng hỏi , người đó là ai. Anh chỉ : “Sau này em sẽ biết.”
Từ đó, không bao giờ nhắc lại nữa.
Tôi cắn môi, lòng giằng xé.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi vẫn nhận lời hẹn của Tư Dạng.
Trước khi đi, tôi nhắn cho Tần:
【Diên Thư: Tư Dạng hẹn em gặp, đến Vọng Giang Các đón em.】
Đến nhà hàng.
Tôi vứt túi xuống ghế, lạnh nhạt ngồi xuống.
Tư Dạng mặc một bộ vest đen ôm dáng, nở nụ :
“Diên Thư, trong lòng em vẫn còn , đúng không?”
Tôi thẳng vào ta, giọng bình thản:
“Anh biết rõ, tôi đến tìm không phải để nghe mấy lời này.”
Nụ của Tư Dạng cứng lại, giọng thấp xuống, mang theo chút ảm đạm:
“Em vẫn còn trách .”
Tôi thấy buồn .
Anh ta ngoại trước, chẳng lẽ tôi không nên trách sao?
Tôi sốt ruột day trán, tự rót cho mình ly nước:
“Có chuyện thì nhanh, tôi không rảnh.”
Tư Dạng thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng:
“Em còn nhớ không? Hồi đại học, có một thời gian dưới ký túc xá nữ bỗng trồng đầy hoa tulip.”
Anh ta dường như nhớ lại chuyện gì vui, khóe môi khẽ nhếch:
“Bởi vì mà Tần thích, thích tulip. Thế nên ta cố ý nhập hạt giống tulip chất lượng cao từ nước ngoài về.”
Động tác uống nước của tôi khựng lại.
Nghe Tư Dạng tiếp tục :
“Anh Tần còn mua quyền đặt tên cho một ngôi sao nhỏ trên trang web nước ngoài, đặt tên là Dương Dương – chính là biệt danh của kia. Tôi còn giữ bằng chứng mua bán.”
“Còn nữa, ấy thích ăn cá chua ngọt. Sau khi căng tin trường bỏ món đó, Tần đã quyên tặng một tòa giảng đường cho trường, kết quả là món cá chua ngọt lại đưa vào thực đơn.”
Thảo nào, lúc trước tôi vừa than thở trên confession về chuyện cá chua ngọt bị bỏ, chẳng bao lâu đã đưa trở lại. Thì ra là vì .
Bạn thấy sao?