5
“Cô ấy từng để ý đến một chiếc máy ảnh limited edition, Tần đã bỏ gần một triệu mua lại, rồi lén tổ chức rút thăm trúng thưởng để tặng cho ấy.”
Tulip, Dương Dương, cá chua ngọt, máy ảnh…
Trong đầu tôi thoáng chốc trống rỗng.
Thế giới gì có trùng hợp đến .
Nhìn dáng vẻ Tư Dạng vừa thao thao bất tuyệt vừa đắc ý, tôi bỗng bật .
Anh ta ngẩn ra:
“Em không ghen sao?”
Tôi lạnh lùng đứng dậy, từ trên cao cúi xuống ta, không kìm châm chọc:
“Tư Dạng, đúng là quyết định ngu xuẩn nhất của tôi.”
“Anh có bao giờ nghĩ rằng, người thích tulip, thích cá chua ngọt, có biệt danh Dương Dương — chính là tôi?”
Thật nực .
Yêu nhau một năm, mà đến cái tên thân mật của tôi cũng chẳng biết.
Cũng đúng thôi, vì chưa từng chủ tìm hiểu về tôi.
Nếu thực sự tôi, sao có thể chịu không nổi đơn mà phản bội?
Tư Dạng thoáng sững sờ.
Ngay sau đó, ta bật dậy phản bác:
“Không thể nào! Rõ ràng em thích hoa hồng đỏ.”
Tôi bật lạnh, đáp trả:
“Là vì chỉ biết tặng tôi hoa hồng đỏ, nên mới tự cho rằng tôi thích hoa hồng đỏ.”
“Tư Dạng, chưa bao giờ tôi. Người , chỉ có chính thôi.”
“Bây giờ còn dây dưa với tôi, không phải vì thấy mình sai, mà là vì không cam lòng.”
“Tôi đã có cuộc sống mới. Mong đừng phiền nữa. Nếu còn tiếp tục, hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Tư cũng kết thúc luôn.”
Tôi xách túi, định rời đi.
Nhưng Tư Dạng lập tức đuổi theo, kéo lấy tôi.
Anh ta gần như mất kiểm soát, gào lên:
“Diên Thư! Anh biết, em ở bên Tần chỉ để chọc tức thôi. Anh đã thay đổi rồi, chúng ta lại từ đầu không?”
Tôi vừa định giáng cho ta một bạt tai, thì phía sau bỗng có người đẩy mạnh ta ra, ôm tôi chặt vào lòng.
Một đôi bàn tay to, thô ráp ép tôi vào lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng.
Ánh mắt Tần lạnh lẽo như mang theo tia sáng sắc bén:
“Ngài Tư, ngài định ngay giữa nơi công cộng mà dây dưa với vợ người khác sao?”
Anh cất giọng lười nhác, trong đó chẳng hề che giấu ý tứ đe dọa:
“Nếu ngài còn tiếp tục quấn lấy vợ tôi, thì tôi cũng chẳng ngại ngày mai bảng hot search lại xuất hiện thêm vài tin tức về Tư thị.”
Quá tổng tài, quá soái rồi!
Trong lòng tôi thầm hét như chuột chũi: Aaaa!
Trên đường về, tôi chằm chằm gương mặt nghiêng hoàn mỹ của , đôi mắt sáng lấp lánh.
Về đến biệt thự, Tần bế ngang tôi, ném thẳng lên giường.
Anh mạnh mẽ kéo lỏng cà vạt.
Giữa lúc tôi còn ngơ ngác, hốc mắt bỗng đỏ lên, giọng nghẹn ngào:
“Vợ à, có thể thế thân của ta… chỉ cần em đừng đi tìm ta nữa.”
Tôi: ? Đây lại là kiểu play mới nào thế?
Thấy tôi không gì, ánh mắt Tần tối lại.
Anh cúi đầu tự giễu:
“Xin lỗi, là quá trớn rồi.”
Anh ủ rũ quay người định rời đi.
Tôi vội kéo lại.
Trực giác mách bảo tôi, chắc chắn đã hiểu lầm gì đó.
Tôi hơi do dự, rồi hỏi:
“Anh… là thế thân sao?”
Vành mắt Tần càng đỏ, giọng nghẹn lại, trông như chịu oan khuất ngút trời:
“Em rõ ràng biết, vẫn muốn nhục nhã như .”
“Trong lòng em, chỉ là một món đồ chơi thôi sao?”
Tôi gương mặt , lại thoáng nhớ tới gương mặt của Tư Dạng.
Cái này… không có chút nào giống nhau cả.
Nghĩ ngợi một hồi, tôi đoán chắc đây là di chứng sau tai nạn mất trí nhớ.
Tôi cố nhịn , trêu chọc:
“Đúng, là thế thân. Thế nào? Anh muốn đi sao?”
Khí thế của Tần lập tức mềm nhũn, úp mặt vào đùi tôi, dáng vẻ đáng thương vô cùng:
“Anh không đi, em đừng bỏ rơi .”
Khóe mắt hoe đỏ, còn ánh lên làn sương lệ.
Có lẽ không biết, bộ dáng này của tôi thích đến nhường nào.
Quả nhiên, nước mắt chính là của hồi môn đẹp nhất của đàn ông.
Tôi nghiêm mặt:
“Vậy thì, mấy chuyện hồi đại học: tulip, cá chua ngọt, còn cả chiếc máy ảnh limited edition trong phần bốc thăm kia — phải khai thật.”
Cơ thể Tần chợt cứng lại.
Anh dè dặt ngẩng lên tôi, giọng run rẩy:
Bạn thấy sao?