Sau một năm hôn nhân không sinh hoạt với đại gia Tống Dần, tôi quyết định ly hôn.
Không ngờ lại chứng kiến cảnh ta than thở với thân:
"Tớ thấy hết rồi, ấy thả tim cho ba gã cơ bắp."
Anh ấy khóc như mưa, thân lắc đầu bất lực.
"Anh không dám, sẽ có người dám. Đợi vợ bỏ theo người khác, tớ sẽ mang giấy cho cậu lau nước mắt."
Vị đại gia vừa khóc vừa nói: "Người khác chỉ là khách sạn, tớ mới là nhà. Cô ấy chịu quay về, tớ chịu đựng được hết."
Bạn thân cợt: "Ai mà chả thế, ngày nào cũng giả bộ u ám trên mạng, chỉ sợ vợ cậu sợ."
Tôi chợt hiểu ra, lôi ra tài khoản phụ của Tống Dần.
Toàn là những dòng trạng thái cầu cứu:
Gai xương rồng
["Cưới được người mình thích rồi, tôi có chứng nghiện, sợ ấy sợ, phải sao?"]
1
Khi Tống Dần đang tắm, tôi lấy bộ đồ ngủ ren mới mua, mặc vào rồi nằm nghiêng trên giường.
Tôi và Tống Dần kết hôn đã một năm, ấy bận công việc, phần lớn thời gian sau hôn nhân không ngủ ở công ty thì cũng ngủ trong phòng sách.
Tôi thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng nằm chung giường với ấy là khi nào.
Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy.
Tống Dần chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, vừa đi vừa lau tóc.
Thấy tôi, ấy dừng lại một chút, sau đó lại bình thản như không có chuyện gì.
Ánh mắt tôi theo dõi từng bước chân .
Phải nói, ngoại hình Tống Dần rất tốt, bỏ qua khuôn mặt không chê vào đâu được, chiều cao 1m88, đường cơ bắp trên cánh tay mạnh mẽ và cuốn hút, cùng bộ n.g.ự.c săn chắc.
Nhìn thế nào cũng không giống người không ham muốn chuyện ấy!
Nhưng đúng là ấy chẳng hề có hứng thú với chuyện này.
Một năm kết hôn, đúng là chưa một lần.
Anh ấy lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người tôi.
"Đắp vào." Giọng bình thản, không chút gợn sóng.
Tôi nhanh tay nắm lấy bàn tay định rút lại, gãi nhẹ vào lòng bàn tay .
"Anh..."
Tôi thấy cổ họng Tống Dần lăn một cái, không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-bo-toi-theo-trai-co-bap/chap-1.html.]
Trong lòng thầm đắc ý, nếu lần này ấy còn nhịn được thì không phải không có nhu cầu, mà là có bệnh.
Hôm nay nhất định phải ngủ với ấy.
Tôi ôm lấy cổ , ép cúi xuống, sau đó hôn lên môi .
Tống Dần lập tức ôm lấy eo tôi, đáp lại nụ hôn.
Đang lúc mơ màng, ấy đột nhiên dừng lại.
Tôi nhìn không hiểu.
"Anh sẽ giúp em."
Đầu óc tôi còn choáng váng, chưa kịp hiểu "giúp" là gì, thì đã thấy ấy mở ngăn kéo, lấy bao ngón tay...
Tôi lập tức hiểu ra ý định của , cơn giận bốc lên.
Khi Tống Dần chuẩn bị xong và tiến lại gần, tôi đẩy tay ra.
"Tống Dần, đeo khóa tr inh tiế t rồi hay sao?"
"Không, không có." Tống Dần sững sờ, trông có vẻ hơi oan ức.
Anh ấy còn oan ức nữa chứ.
"Vậy à?"
Tôi cố ý đá nhẹ vào .
"Không đeo khóa tri nh tiết, nhìn cũng không có vấn đề gì, sao cứ đứng im mà không dùng?"
Tống Dần mím môi, mặt đỏ lên, im lặng không nói.
Nhìn như vậy, tôi càng tức giận, ngoài giận còn có cả oan ức.
"Nếu không muốn thì cứ nói thẳng, lẽ nào em còn ép ?"
"Anh không muốn thì có người khác muốn, đàn ông trên đời này nhiều lắm."
Vốn dĩ đã ít gặp nhau, mỗi lần còn là tôi chuẩn bị đủ trò.
Cuối cùng, ấy lấy bao ngón tay ra.
Tại sao tôi phải chịu oan ức như thế?
"Anh, không phải không muốn." Tống Dần có chút hoảng hốt, định ôm tôi bị tôi đẩy ra.
"Chúng ta nên bình tĩnh lại đã!"
Tôi vớ đại một chiếc áo, đứng dậy rời đi.
Bạn thấy sao?