20
Lộc Vũ Hòa hơi ngẩn người, sau đó khẽ mỉm , chậm rãi : “Tôi không trách , đi đi.”
“A Hòa, giờ em tin là chồng của em rồi chứ?” Lục Bỉnh Thừa từ phía sau ôm chầm lấy eo , giọng trầm thấp.
Lộc Vũ Hòa lẽ ra nên tin.
Dù sao thì Lục Bỉnh Thừa cũng rất đẹp trai, lại là Diêm Vương, còn sâu đậm.
Nhưng kỳ lạ là, lúc này trong lòng Lộc Vũ Hòa lại trống rỗng, thậm chí còn dâng lên một nỗi sợ hãi và tức giận không rõ nguyên nhân.
Những cảm này đến không một lý do, như thể bị thứ gì đó đè nén trong tim, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.
Lộc Vũ Hòa từng chút một gỡ tay Lục Bỉnh Thừa ra, xoay người, lạnh nhạt : “Tôi tin rồi.”
Lục Bỉnh Thừa sững sờ tại chỗ, ngẩn ngơ .
Cô là tin, trong mắt lại không có lấy một tia sáng – như thể việc trở thành vợ khiến hoàn toàn tuyệt vọng.
Lục Bỉnh Thừa thấy sự trống rỗng trong mắt Lộc Vũ Hòa.
Một kẻ như , sống ngàn năm, Diêm Vương, tung hoành thế gian chưa từng biết sợ hãi. Nhưng lúc này, lại thấy sợ – đưa tay kéo vào lòng, như thể sẽ khiến vẫn còn .
(Còn Nữa …)
Bạn thấy sao?